Con trai của bố,
Con trai Đậu Đậu của bố ơi, sau này khi con trưởng thành, nếu con hỏi bố, cảm giác khi được lên chức bố thế nào, bố sẵn sàng trả lời cho con ngay. Đó là cảm giác nếm trải được sự chua xót đến tột cùng.
Sao lại chua xót? Làm bố cơ mà? Đó phải là niềm hạnh phúc mà không chỉ tôi mà biết bao đấng mày râu trên thế giới ao ước có được? Là vì...
Chua xót khi nhìn người bạn đời, nhìn mẹ của cu Đậu ngân ngấn nước mắt đi theo cô y tá chuẩn bị vào phòng sinh. Cánh cửa phòng chờ đóng sầm lại cứ như đang quay lưng với mình. Phải chăng là cả một thế kỷ dài đằng đẵng đang chờ tôi trước mắt?.
Chua xót khi đến giây phút được nghe rất nhiều người nói lại, nhưng đến khi chính bản thân được gặp bé đậu thì mẹ cháu vẫn phải chiến đấu với cơn đau quằn quại nhiều tiếng đồng hồ, người thì mệt phờ phạc, huyết áp tụt tốc độ chóng mặt, rồi lại phải nằm chờ trong sự cô đơn, không có ai chăm bẵm kề bên.
Chua xót khi một phụ nữ vốn mảnh khảnh xinh đẹp, giờ lại phình to như quả bóng, rồi nhanh chóng xì hơi để lại dấu ấn là sự nhăn nheo, những vết rạn nứt, khuôn mặt xanh xao, kèm theo nỗi ám ảnh khi phải đối diện với chính diện mạo của mình trong sự bàng hoàng, bỡ ngỡ và suy sụp.
Chua xót khi một người yếu ớt lại đang phải chịu những cơn đau đến tận cùng, đau cả ngoài, đau cả trong, đau cả cũ, đau cả mới, đau từ gốc đau đến ngọn, đau, đau, đau và đau đến nỗi mà cả đời những người đàn ông, những đại diện cho phái mạnh của nửa thế giới, cũng không bao giờ phải đối mặt, không thể hình dung sẽ đau thế nào. Những tiếng gào thét đau đớn vang cả hành lang lúc nửa đêm trôi qua từng phút mà tôi đang nghe, những nỗi đau cả về tinh thần và cả về thể xác mà không thể tả thành lời, cũng không có ngòi bút nào có thể viết lên được nỗi đau đấy, ai có thể thấu hiểu? Ngay cả một người chồng, một trụ cột trong gia đình như tôi cũng không thể.
Ruột gan đang dần thắt lại, trái tim như thu nhỏ chỉ bằng hạt cát chỉ một cơn gió thổi là bay, không có một chút sức chống cự nào vì đau xót... Tôi ước, tôi ước gì đây? Tôi đang bế trên tay niềm hạnh phúc lớn lao nhất cuộc đời tôi rồi, vậy mà tôi còn phải ước gì nữa giờ phút này sao? Đúng, tôi ước gì bản thân mình có thể chịu thay vợ những nỗi đau thể xác, đổi cho vợ được sức khoẻ của bản thân hiện tại. Tại sao tôi thì không có nổi một cơn đau nào hành hạ, còn cô ấy, một sinh linh yếu ớt thì lại phải chịu? Lúc đau thì không dám khóc, lúc đói thì không được ăn một bữa đầy đủ những món yêu thích; mệt cảm thấy như không thể chịu được nữa rồi nhưng vẫn không được nghỉ ngơi, không được chợp mắt ngủ vì cơn đau hành hạ. Các cụ dậy là sinh ra trên đời, nếu ăn được ngủ được mới là tiên, mới là sướng, nhưng người phụ nữ, vừa mang trong mình thiên chức lớn lao, nặng nề gánh trên đôi vài gầy yếu ớt, giờ lại không được ăn, không được ngủ? Vậy thì sung sướng dành cho cô ấy ở đâu?
Nếu các bạn lại hỏi tôi, tôi có hạnh phúc khi được làm cha, làm bố không, thì tôi chắc chắn không chỉ trả lời với các bạn, mà sẽ trả lời cho cả thế giới, rằng thì là, tôi sẽ hét lên: Tôi hạnh phúc lắm, nhưng hạnh phúc là vì tôi đã có một người nâng khăn sửa túi tuyệt vời hơn tất cả mọi thứ trên cuộc đời này.
Yêu vợ của anh và con trai rất nhiều.
Đấy, con trai bố nghe hết tâm tư của bố rồi đấy, thế nên là Đậu đậu lớn thật thật nhanh, và hai bố con mình, hai chiến binh không bao giờ khuất phục để cùng bảo vệ mẹ của con, con nhé.