Lưu Quang Minh
(Truyện ngắn của tôi)
Ai bảo cứ hay lo, hay nghĩ làm gì, ôm rơm nặng bụng, mau già là phải thôi!
Chồng nàng đêm nằm thủ thỉ:
- Em này, đỡ đần việc nhà với chị ấy. Những việc lặt vặt thôi, chẳng nặng nhọc đâu em...
- Thôi đi! Em đã bảo ngay từ đầu, thuê ôsin, năm 2010 rồi, "người phụ nữ hiện đại" mà cứ thích giống thời ông bà, bố mẹ mình. Có thèm nghe đâu.
Im lặng. Chồng quay lưng lại, có lẽ đang trăn trở nghĩ ngợi gì đó. Mặc kệ. Lấy chồng rồi nàng mới thấy cuộc sống gia đình chán phèo. Nhớ lại, hai người từng có đợt cãi nhau to.
- Em còn trẻ, em không muốn có con!
Chồng nàng nhăn mặt.
- Ừ, từ từ có cũng được...
- Anh cần em làm "máy đẻ" cho anh thôi chứ gì. Muốn em mau già, mau xấu phải không? Rồi anh đi kiếm con nhỏ nào trẻ hơn hả?
- Sao em lại nói thế. Anh chỉ nghĩ không nên có sớm, mà cũng đừng trễ quá. Thấy bạn bè nó gửi thiệp mừng thôi nôi con nó... thì anh... Em biết anh thích trẻ con mà.
- Vậy anh đi mà... đẻ!
Giận quá anh ném cái gối xuống giường "bịch" một phát.
Hình như, nàng cũng chẳng yêu anh là mấy. Mẹ hồi đó vẫn bảo:
- Lấy người yêu mình, chứ đừng lấy người mình yêu, con ạ!
- Sao vậy mẹ?
- Ừ thì... chồng có yêu con, con sẽ đỡ khổ...
Đúng là Hoa bây giờ rất sướng, chẳng phải làm gì. Anh yêu nàng. Phía nàng, tình yêu dành cho anh có thể ít, nhưng cảm phục thì nhiều, chắc chắn vậy rồi. Nhưng dần dần, nàng thấy chán. Chán không biết để đâu cho hết. Yêu thì có thể dễ dàng tha thứ lỗi lầm của nhau dù lớn nhỏ, không yêu thì khó khăn hơn nhiều, phải chăng vậy?
- Chị Dung có yêu chồng không?
Một bận buổi trưa mẹ chồng và hai cô con dâu ngồi ăn cơm, nàng buột miệng. Nàng vốn nghĩ mẹ đã lẫn, thoải mái, có nói gì cũng không biết được đâu. Dung đang đút cơm cho mẹ, nghe thấy thoáng giật mình. Một lúc mới mở lời:
- Có chứ. Rất yêu, "em gái" ạ!
Nàng nhận ra có thể gọi Dung là "chị" mà không cảm thấy ngại ngùng như trước nữa. Dung xuống sắc nhanh quá. Nói chính xác, Dung già. Cái già lồ lộ, chẳng che giấu. Ai tin Dung bằng tuổi Hoa nữa. Rõ mồn một như ban ngày.
- Chị sắp có em bé.
- Thật sao chị? - Hoa há hốc mồm.
- Ừ, mới biết thôi. Anh ấy mừng lắm!
Mừng? Chỉ tưởng tượng sau khi sinh con, Dung sẽ phát phì ra thế nào, rồi đường cong dần mất hết, nhường chỗ cho những khối mỡ thừa... Hoa đã toát mồ hôi. Nàng rất sợ một ngày nào đó nhìn vào trong gương, mình đã trở thành một người hoàn toàn khác. Xấu xí và già nua! Ôi không, không thể nào!
- Chồng em cũng thích có con. Nhưng còn lâu, em chưa muốn đâu. Sinh con phải chăm, cực lắm!
Cái ngày cả nhà mong mỏi chờ đợi ấy đến sớm hơn dự đoán của bác sĩ, một cách bất ngờ. Nhìn anh chồng đi qua đi lại đứng ngồi chẳng yên trước cửa phòng hộ sinh, Hoa càng nóng ruột. "Dung ơi, mẹ tròn con vuông nhé, Hoa xin lỗi...". Dung đang "vượt cạn" trong kia, hẳn là đau đớn lắm! Sau này đến lượt nàng sinh nở, liệu có mạnh mẽ được như Dung?
Cảnh Dung ốm nghén, vác cái bụng to đùng đi lại khó khăn Hoa chỉ mường tượng đã phát khóc. Những ngày chuẩn bị sinh nở ấy, việc nhà Dung vẫn cố làm dù hai người đàn ông đều nhất mực cản ngăn. Mới sớm nay, khi nàng còn say giấc nồng trên phòng, Dung vác thau đồ nặng nhọc bước được vài bậc lên cầu thang. Đột nhiên, chới với...
Mãi về sau nghe tiếng rên rỉ, uể oải bước xuống nhàm, Hoa mới biết. Chẳng biết làm gì hơn ngoài gọi ngay cho anh chồng đang ở cơ quan.
***
Chồng nàng im lặng nhìn Hoa. Dần dà, cả hai đã chẳng còn mấy khi tâm sự. Điều gì đó cứ dồn nén, dồn nén, chất chứa trong anh. Nhưng anh cứ âm thầm để vậy. Cho đến lúc ngồi trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện này, anh chỉ còn biết thở dài đánh "sượt".
- Sao anh lại nhìn em như thế?
- Không có gì...
- Thật không? Anh ghét em lắm phải không...
- ...
Nàng thừa biết anh thầm trách lâu nay Hoa chẳng mảy may quan tâm Dung điều gì. Đâu phải như anh nghĩ, nàng thương Dung lắm chứ, thương vô cùng, khác gì chị em ruột thịt một nhà. Nhưng những việc gia chánh nặng nhọc, nàng sợ lắm, hãi lắm, chị đang bầu bì lại cứ cố. Hơn chục lần nàng nêu vấn đề ôsin đấy thôi...
Hẳn Hoa mãi còn giữ nguyên suy nghĩ ấy, nếu không xảy ra cơ sự này. Lúc gọi điện cho anh chồng xong, Dung nằm dưới nền nhà lạnh tanh, máu me, run lẩy bẩy, nắm chặt tay nàng:
- Hoa ơi...
- Dung ráng nằm yên, họ về ngay mà...
- Nếu Dung có mệnh hệ gì, thì nhờ Hoa...
- Cấm, cấm nói tầm bậy!
- ... chăm sóc mẹ ...
Chỉ nói được đến vậy, Dung lịm đi. Chẳng nhớ Hoa đã sợ hãi bấn loạn đến mức nào. Mẹ chồng vẫn trong buồng đâu hay biết. Còn mỗi mình nàng ở đây, tỉnh táo, không sứt mẻ nhưng muốn phát cuồng.
Nếu Dung có mệnh hệ... Hoa sẽ hối hận suốt đời. Hai hàng nước nóng hổi lăn dài trên má nàng.
Có tiếng trẻ khóc, Hoa giật nẩy mình. Bác sĩ bước ra, mỉm cười với cả nhà.
- Con giống em quá, bà xã!
- Giống anh hơn, cái mũi đó, thấy không?
- Em ơi, chắc là nhà mình phải thuê ô sin đi...
- Không anh. Để em.
- Không là không thế nào? Em mới sinh, còn yếu thế này. Con bé ấy lại chẳng đỡ đần gì...
- Anh. Đừng trách em ấy.
- Bực thật... - tiếng làu bàu đáp lại.
Dung nằm trên giường nhìn chồng và con trai, từ từ kéo gối ngồi nhổm dậy. Gió qua khe cửa sổ ùa vào phòng bệnh, cạnh chỗ Dung nằm, mát rượi. Nhìn ra ngoài kia, những tán lá trên cành cao lay mạnh rì rào, rì rào.
Hoa đẩy cửa bước vào. Anh chồng đang bồng con, vội đặt thằng bé đỏ hỏn xíu xiu nằm lại giường với mẹ, đi ra thật nhanh. Hoa ngồi xuống ghế cạnh giường, mím chặt môi:
- Dung, đỡ chưa?
- Đỡ nhiều rồi. Cảm ơn Hoa, may hôm ấy có Hoa...
Hoa sụp người xuống thành giường, hức lên, vỡ òa.
- Đừng nói nữa, chị. Em xin lỗi... xin lỗi chị...
Ngoài kia, cành lá sum suê vẫn lay động. Trong này, một chị một em, như Hoa từng nghĩ: "Chung nhà mà sao đong đầy khác biệt".
- Chị ơi, em quá vô tâm, phải không chị? Em biết, chồng em cũng mắng em thế.
- Không, không em. Chỉ là vì... chị em mình vốn khác nhau thôi.
- Đơn giản chỉ vì khác nhau thôi?
Mắt Hoa hoen đi. Mấy ai hiểu được, làm tiểu thư cành vàng lá ngọc dẫu nhàn nhã, ăn sung mặc sướng... nhưng thiệt thòi nhiều thứ lắm. Nhiều vô cùng.
Nàng nói trong nước mắt giàn giụa:
- Chị ơi, chị sớm khỏe về cùng em chăm mẹ, cùng em làm cơm nhà... Em sẽ học.
Dung sững người nhìn cô em bạn dâu.
Phải rồi, chẳng bao giờ là quá muộn để bắt đầu một sự thay đổi.
Gió hiu hiu, thằng bé nằm bên mẹ, ngủ ngon lành...
Hết.
Vài nét về tác giả truyện ngắn:
Lưu Quang Minh, sinh 18/05/1988 tại TP HCM, là sinh viên ngành Đồ họa - Mỹ thuật công nghiệp. Đã có truyện ngắn đăng trên các báo: Văn nghệ, Văn nghệ trẻ, Văn nghệ quân đội, Lao Động...
Thành viên bút nhóm thiếu nhi Nhiệt Đới.
Giải nhì cuộc thi truyện cực ngắn Web Hội ngộ văn chương với truyện "Già trước tuổi"
Đã in: tập truyện ngắn đầu tay Gia tài tuổi 20 (NXB Văn Học - 3/2010).
Bài đã đăng: Chị em bạn dâu (1), Lẩu cá kèo, Gia đình nhà Cún, Thằng Khỏe, Tắc kè, Trân châu, Khiêu vũ ở công viên Lê Văn Tám, Chuyện dạy kèm, Phá lấu vỉa hè, Thương quá Nhồng ơi!, Đồ chơi vỉa hè, Nghe truyện 'Đàn ông đi chợ', Gia tài tuổi 20, Nàng sứt, Báu vật, Cô đơn trên mạng, Cà phê Cùn, Tỏa sáng, Cơm nhà, Tình KFC, Lành lặn, Bắp xào ơi, Tiếng lanh canh và những ô cửa sổ sáng đèn, Thỏ Ragu, Đàn ông đi chợ, Bộ sưu tập tem của ông nội.