Khang Tú Nhi
(Tôi làm thơ)
Ly cà phê nhiễu xuống
Từng giọt... chiều vẫn nắng rát đôi tay
Đắng ngọt, một nửa đời anh đã nếm trải
Vẫn thấy trong lòng bỏng rát nỗi đau.
Có thể rồi một ngày sau
Vẫn còn hoang hoải những cơn mơ
Giọt nước nuốt vào tận sâu khô khốc
Vẫn thôi không hết những cơn kiếm tìm.
Bức thư tình cho anh lặng im
Không thể nói hết những tâm tư đã cháy
Một thời cũng từng tay trong tay
Giờ có thể anh, em đã cùng người khác
Thì thôi đừng nhắc về những ngày đã qua.
Bức thư tình cho anh
Gửi lại phía cuối cùng kỷ niệm
Khép lại những cơn mơ chiều nhá nhem
Che mờ ngợp đôi mắt
Thả theo gió những tàn tro cuối
Em về...
Vài nét về tác giả:
Thơ như một sở thích. Không, chính xác là niềm đam mê, là nơi trú vào đó tất cả những buồn vui, khó nhọc đời thường... làm mình thấy nhẹ nhõm hơn. Giống như một niềm đam mê nào đó của bạn, thơ có sức ảnh hưởng ghê gớm với mình.
Mặc dù có thể những vần thơ của mình vẫn còn ngọng dại giống như một đứa bé con hay một người đàn bà thả tất cả vào thơ, muôn mặt của những xúc cảm, rung động, thoắt vui, thoắt buồn... những điều dù méo hay tròn, mình cóp nhặt lại "ném" vào thơ.
Thơ đã đăng: Trôi qua, Hình như, Người yêu tôi vẽ tranh, Nín đi em, Đãi bôi, Giai nhân, Tuổi hai sáu, Chia tay.