Thùy Dung
Sáu tháng tuổi, con rời vòng tay mẹ về ở với bà để bố mẹ có thời gian đi làm. Cuộc sống lúc ấy chắc khó khăn lắm nên mẹ mới đành lòng xa con như thế dù quãng đường từ nhà mình đến nhà bà cũng chỉ vài cây số. Bà chăm sóc và yêu thương con nhiều lắm!
Bà coi con là vật quý của bà và con cũng vậy, trong lòng con lúc ấy chỉ có ông bà và dì thôi, hình bóng bố mẹ mờ nhạt lắm dù lần nào đi tàu về, bố cũng chở mẹ lên thăm con. Mẹ à, có lần con đã làm mẹ khóc sau câu trả lời vô tư của mình. Lúc ấy làm sao con hiểu được lòng mẹ, con chỉ nghĩ đơn giản là đang chờ bà đi Hà Nội về chứ không nghĩ là con chờ mẹ lên thăm. Nhưng bây giờ, con biết lúc ấy mẹ rất đau lòng khi đứa con yêu dấu lại không hề nhớ mình chút nào.
Khi bắt đầu đi học, con hiểu hơn về sự hy sinh của bố mẹ. Bởi sợ con khổ, sợ con không được chăm sóc chu đáo, sợ con không được đi học tử tế mà mẹ đã gửi con lên ở với bà. Con tự hào lắm mỗi khi bố lên thăm con, đưa con đi chơi và mua cho con bao nhiêu truyện Đô-rê-mon mà con thích. Con cũng không biết mình có bao nhiêu búp bê nữa vì con nghịch quá nên hay vứt lung tung. Sau này, khi tát ao, bố còn vớt lên được bao nhiêu là búp bê con đã vứt xuống đó.
Năm lớp 5, con được đón về nhà ở với bố mẹ. Lúc này mẹ đã có em bé rồi. Con thích em vì em rất đáng yêu. Món quà đầu tiên bố mẹ dành cho con là một chiếc xe đạp nhỏ màu xanh có cái giỏ xinh xinh phía trước. Con nói rằng con sẽ tập đi để chở em đi chơi. Con thật sự bất ngờ và hạnh phúc vì món quà này.
Ngày tháng dần trôi, con và em lớn lên trong vòng tay thương yêu của bố mẹ, dù vất vả nhưng bố mẹ cũng không để chúng con thiếu thốn thứ gì. Con đủ lớn để hiểu về cuộc sống, tự lập, ngoan ngoãn không đua đòi để làm gương cho em. Vì vậy, dù bố mẹ bận rộn, không có nhiều thời gian để chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho chúng con, dù nhà mình nghèo thì con cũng chẳng thấy buồn bởi con hiểu bố mẹ đã vì chúng con mà hy sinh quá nhiều.
Biết bao nhiêu kỷ niệm cứ ùa về trong con. Con nhớ cả cây roi, cây táo nhà mình, nhớ cả những lúc hai chị em bắc ghế trèo lên cây hái roi ăn. Con nhớ những chiều hè hai chị em nô đùa, nhớ cả lúc bố hái táo cho con ăn vì con vừa sợ lạnh, vừa lười khi con đi học xa về. Gia đình thật sự là chốn bình yên của mỗi con người, là yêu thương, nhớ nhung, là nơi ta có thể trở về sau những nhọc nhằn của cuộc sống. Ở đó không chỉ có những người thân yêu mà còn có cả một thời thơ ấu đầy hạnh phúc mà chỉ khi xa rồi ta mới cảm nhận hết được.
Con xa nhà tính ra đã 6 năm rồi mẹ nhỉ? Khoảng thời gian không quá dài nhưng con lại phải bon chen và tự lập nhiều nhất, con đã thấm thía rất nhiều điều về cuộc sống và sự hy sinh. Cũng có lúc mệt mỏi, con muốn trở về bên ngôi nhà thân yêu. Có lúc nản lòng, con định bỏ cuộc nhưng chỉ cần nhìn, nghe thấy giọng nói của bố mẹ là con đã đủ nghị lực để vượt qua. Nỗi niềm canh cánh trong con không phải là thử thách của cuộc sống mà là vì con ở xa nên không thể ngày ngày chăm sóc bố mẹ được. Giờ em đi xa, con lại càng lo. Bố mẹ sẽ buồn lắm, rồi ai sẽ ở bên nói chuyện, hỏi han bố mẹ từng ngày? Căn nhà mình sẽ trống vắng lắm!
Con xin lỗi vì đã không thể làm tròn bổn phận của mình. Bố mẹ sẽ ra sao khi vài năm nữa, tuổi già kéo đến mà không có chúng con ở cạnh bên? Có lẽ con cần phải suy nghĩ lại về quyết định của mình. Xa và gần, nhớ và thương, con đường của con và tình yêu với bố mẹ, cuộc sống mưu sinh, phải làm sao để hài hòa, phải làm sao để trả ơn dưỡng dục? Biết bao người có nỗi lòng của người con xa quê như con...
Vài nét về blogger:
Mỗi độ Tết đến, xuân về, trong lòng mọi người đều náo nức nỗi niềm thật khó tả, nhất là những người con xa quê như tôi và em tôi. Đó là mong chờ, là náo nức, là đếm từng phút giây được trở về bên gia đình thân yêu, được nghe thấy hương vị của ngày xưa, của bánh chưng, của tiếng pháo giòn giã dịp giao thừa... Rồi khi xa lại thấy nhớ, thấy yêu và thấy canh cánh trong lòng - Thùy Dung.