Lê Lê
Sáng nó dậy sớm vì khó ngủ. Không khí trong phòng lành lạnh. Nó mang theo chiếc áo khoác mỏng đi xuống đường. Trận mưa đêm đã cuốn đi những bụi bặm. Mặt đường ẩm mát một màu nâu đen. Cây lá rung rinh xào xạc. Phố như dài hẳn ra.
Nó theo chân mấy bác đang đi tập thể dục ra Hồ Gươm. Lá liễu quấn lấy tóc làm chậm bước chân. Nước hồ nhẹ sóng lăn tăn theo làn. Nó dõi theo vài chiếc xe đạp mải miết đi trên đường vắng, tự nhiên thấy nao nao. Hình như chưa bao giờ nó đi dạo sớm như vậy. Sương chưa tan, sương còn bảng lảng đâu đây.
Còn quá sớm để về khách sạn ăn sáng, gió nhẹ đưa bước chân nó xuống đường Hai Bà Trưng. Những chiếc lá sấu vàng óng, vẫn cứng cáp mà dịu dàng sau mưa, nằm trên vỉa hè như đang chờ ai. Nó cúi xuống nhặt một chiếc lá tươi nhất cho vào túi áo, hơi ngạc nhiên và xúc động. Một chiếc lá cũng cho nó cảm giác nằng nặng. Hình như chiếc lá chờ nó đã lâu.
Nó chợt muốn đi bộ thật nhiều khi mặt trời vẫn chưa lên và đường còn vắng lặng. Những ngôi nhà nhỏ nép vào nhau thanh bình trên phố Lê Văn Hưu. Cuối cái phố ngắn này có những cây trông thật lạ. Quả rụng xuống, vỡ ra khoe những mảng màu đỏ thắm. Một cô gái cũng trạc tuổi nó đang tần ngần cầm, ngắm nghía thứ quả lạ trên tay, chăm chăm nhìn những quả khác còn sót lại trên cây rồi giật mình mải miết đi tiếp.
Phố Lò Đúc hẹp thôi nhưng dài tít tắp. Nhiều thân cây trên vỉa hè đã già, màu thâm xỉn mà vẫn thẳng tắp, vươn cao. Nếu không có tiếng còi xe máy xa xa thì nó đã tưởng mình đang ở trong rừng cây nào đó. Đi xuôi nửa còn lại của con đường thì cây cối khác hẳn. Những cây xà cừ ở hai bên vệ đường thân thấp và nghiêng hẳn vào giữa. Từng tán lá to, xanh óng ả như muốn đan vào nhau tạo nên một đường hầm mở bằng cây bất tận. Mấy chị hối hả chở hoa vào phố bán trên những cái sàng được buộc chặt sau xe đạp. Một người bố lặng lẽ chở cô con gái đi học sớm. Cô bé còn nhỏ lắm, vừa ăn xong gói xôi vừa dụi mặt vào lưng bố nũng nịu. Có lẽ ngày xưa mẹ nó cũng như cô bé đó chăng?
Những xe đạp hoa khắp phố phường Hà Nội. Ảnh: Hoàng Phương. |
Buổi trưa nó được bà cô dẫn đi ăn bánh cuốn ở khu phố cổ. Nó say sưa ngắm mấy ngôi nhà nhìn như ở quê xưa, chỉ khác ở chỗ chật hơn nhiều và đầy cột, dây điện giăng mắc. Cô nó tóc đã điểm bạc, cúi đầu lễ phép chào một bà cụ ở đầu ngõ. Bà cụ đã già lắm nhưng còn khỏe mạnh, tóc trắng như cước. Cụ nắm tay cô bảo: "Em khỏe là cô vui rồi". Bà cụ là cô giáo hồi xưa của cô nó.
Một anh xe ôm chạy qua, nhờ cô nó trông hộ xe vài phút để anh mang đồ ăn về cho chị vợ ốm nằm nhà. Cô bảo nhà của anh ở tít bên trong, rất nhỏ, ngách vào nhà anh cũng rất nhỏ, không dắt xe được. Cuộc sống bình dị này trở nên thân quen với nó rất nhanh. Hình như nó đã nhìn thấy từ trong tiềm thức. Thì mẹ nó đã có cả thời tuổi thơ và tuổi trẻ ở đây mà lại. Mẹ bảo trước đây nhà mẹ cũng ở phố cổ.
Sáng hôm sau nó lại dậy sớm, khoác thêm áo và đi xuống đường. Nó đã nghiện rất nhanh cái cảm giác: "Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội. Những phố dài xao xác hơi may". Nó thấy cô đơn, buồn buồn, tay muốn có người nắm, vai muốn có người khoác. Rồi nó tưởng tượng nếu nó đã được ai nắm tay, được ai khoác vai thì nó sẽ muốn người đó xoay sang, ôm nó chặt. Nó sẽ nhắm mắt để cảm nhận sự ấm áp của một vòng tay trong gió thu mới lạnh se sắt rồi sẽ từ từ mở ra ngước nhìn những bông hoa sữa mới nhú, chen giữa những cành lá xanh. Giá mà nó chờ được đến lúc mùa thu chín, khi những nụ hoa nở trắng, khoe mùi hương nồng nàn.
Nó biết mình sẽ nhớ về mấy ngày vừa qua, nó sẽ nhớ Hà Nội. Nó sẽ không hậm hực nữa khi thỉnh thoảng ánh mắt mẹ lại xa xăm. Mẹ hay gửi những nỗi nhớ đi xa lắm, cho riêng mình. Nó hỏi thì mẹ chỉ trả lời ngắn gọn là: "Mẹ đang nhớ Hà Nội". Cha yêu mẹ nhiều lắm và cũng nhạy cảm lắm. Hình như cha muốn xâm nhập vào cả những nỗi nhớ ấy mà không được. Cha nghĩ nhiều đến mẹ tới nỗi nó phát thương và nó đã hậm hực Hà Nội là vì vậy.
Đúng rồi, nó sẽ nói cha ra đây.
Một lúc nào đó cha cần tự ra đây để cảm, để nhớ Hà Nội. Cha sẽ hiểu được nỗi nhớ xa xăm của mẹ nó và cảm nhận được tròn đầy tình yêu mẹ dành cho cha, cho nó.
Vài nét về blogger:
Bài đã đăng: Blog tình yêu, Sắc màu, Nhành lựu đỏ, Cây mộc, Bình minh qua kẽ lá, Xuân về, Ước vọng đầu xuân.