Tôi năm nay 24 tuổi, sinh ra trong một gia đình gia giáo. Ba mẹ đều là những người làm nhà nước. Bản thân tôi cũng có một công việc ổn định. 24 tuổi nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết yêu, biết cảm nhận được hơi thở của tình yêu.
Anh và tôi quen nhau thông qua một chị cùng làm ở công ty. Ban đầu tôi chỉ nói chuyện cho vui chứ chưa nghĩ mình sẽ yêu. Mặc dù tôi 24 tuổi nhưng vẫn nghĩ chưa nên yêu, cứ chờ cho công việc thật sự ổn định đã rồi yêu để cưới luôn. Cứ thế, hàng ngày anh gọi điện thoại, nhắn tin nói chuyện với tôi, không biết sao nhưng chúng tôi lại có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nói cả ngày cả đêm vậy mà cũng không hết chuyện.
Nhưng tất cả chỉ là qua điện thoại, tôi và anh chưa một lần gặp nhau bởi hai chúng tôi ở hai nơi xa cả ngàn cây số. Cứ thế cho đến một ngày tôi có chuyến đi chơi vào thành phố nơi anh đang sinh sống. Ngày hôm đó, lần đầu hai đứa giáp mặt nhau. Khi nói chuyện qua điện thoại thì huyên thuyên vậy, nhưng gặp chỉ biết nhìn nhau mà cười. Một cảm giác khó tả trong tôi và chắc có lẽ trong cả anh nữa. Ở trong đó 5 ngày, chúng tôi gặp nhau được vài lần qua những buổi cafe, và cũng đã bắt đầu nói chuyện thân thiện với nhau.
Năm ngày trôi qua thật nhanh, đến ngày tôi phải về lại thành phố của mình, buổi sáng đó anh chở tôi ra sân bay. Ngồi sau lưng anh tôi có cảm giác là lạ, chúng tôi chia tay nhau tại sân bay trong hối hả bởi tôi ra muộn nên vừa đến nơi là chạy vào làm thủ tục cho kịp. Quyến luyến rồi cũng phải đi, tôi khuất dần vào trong sân bay.
Ảnh minh họa: Inmagine. |
Sau ngày đó, chúng tôi càng thân thiết hơn. Mãi một thời gian nữa tôi nhận lời yêu anh. Khi đó, tôi chỉ phân vân liệu anh sẽ lập nghiệp trong đó hay về ngoài này thì anh nói anh muốn ở lại. Tôi rất lo lắng nhưng được một thời gian, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được anh về. Tôi vui mừng khôn xiết, dường như tôi chẳng còn bận tâm vấn đề gì nữa cho cuộc tình của mình, dẫu ban đầu bố mẹ tôi phản đối nhưng tôi tin chuyện đó cũng sẽ được tôi và anh giải quyết.
Cuộc tình của chúng tôi dẫu có đôi lúc cãi vã nhưng không có gì để lo lắng cả. Ở hai nơi xa xôi từ ngày quen nhau đến khi yêu thì nay đã được một năm nhưng chúng tôi gặp được chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuy vậy cả hai đều tin tưởng nhau nên chúng tôi không có vấn đề gì.
Giờ đây khi đang hạnh phúc thì anh cho tôi một tin bất ngờ, anh quyết định sẽ ở lại định cư trong đó. Anh nói với tôi, anh có công việc ổn định, cuộc sống dễ dàng hơn nên khuyên tôi vào đó với anh. Tôi bàng hoàng lo lắng, tôi phải làm sao đây? Tôi yêu anh và muốn cả hai được sống gần nhau nhưng tôi không thể theo anh vào trong đó được, tôi còn có gia đình mình nữa.
Nhà tôi chỉ có hai chị em gái, nên bố mẹ luôn muốn chúng tôi sẽ được ở gần và đó cũng là mong mỏi của tôi. Bởi nếu tôi theo anh vào trong đó sau này bố mẹ tôi đau ốm ai sẽ chăm sóc ông bà đây? Ở xa cả ngàn cây số, đâu phải muốn đi là đi, muốn về là về. Ban đầu thì vậy được chứ sau này chúng tôi có con nữa thì mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều. Đã vậy gia đình anh cũng mong anh về ngoài này.
Tôi đã phân tích với anh rất nhiều nhưng dường như anh không hiểu hay là cố tình không hiểu nữa, tôi thật sự chẳng biết sao. Giờ đây tôi ở giữa, một bên gia đình, bên kia người yêu, tôi thật sự không biết phải làm sao?
Tôi chẳng biết mình ích kỷ hay anh ích kỷ nữa? Tôi thật sự khổ tâm và bối rối vì không biết phải làm sao.
Ngọc Trần
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.