Yên Vũ
"Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, đơm hoa kết trái bằng một nụ hôn và kết thúc bằng những giọt nước mắt... dù đó là giọt lệ buồn hay vui, thì tình yêu ấy đã đem đến những kỷ niệm thật ấn tượng và sâu sắc, là dấu ấn của tâm hồn và cho từng bước trưởng thành của bạn".
Anh, từ ngày anh đi nỗi nhớ dâng đầy trong em. Khi em khóc, khi em cười, khi em vui, khi em buồn, khi em cô đơn... nỗi nhớ ấy không hề phai trong em. Em cứ bảo rằng: Thôi đừng để anh buồn vì mình thêm nữa. Thôi đừng để anh nhớ mình thêm nữa. Thôi đừng để anh phải lo lắng vì mình thêm nữa... Ấy là tự em nghĩ thế, nghĩ cho anh... Chứ thật sự em cũng không biết anh có còn nhớ em? Thế nào cũng được miễn là anh vui, anh hạnh phúc. Em chỉ đơn giản thế, nhạt nhẽo thế... Vẫn thế! Và thực sự chẳng muốn thay đổi bản thân mình. Em biết mình không hấp dẫn người khác nhưng cũng chả sao cả. Vì nếu có chăng, người em muốn quyến rũ thì chỉ là anh, chỉ anh thôi.
Em có một cảm giác vô cùng đặc biệt về anh. Thi thoảng em cũng giận hờn anh, nhưng chưa bao giờ em ghét anh. Từ ngày quen nhau anh là một chỗ dựa tinh thần lớn lao của em. Mỗi khi có bất cứ điều gì dù vui buồn nhỏ nhoi, những xúc cảm chợt đến, những câu chuyện thường ngày em đều muốn chạy đến bên anh chia sẻ. Và anh vẫn luôn ở đó, lắng nghe em, trò chuyện cùng em mỗi ngày. Niềm hạnh phúc không cầu kỳ, xa hoa như em tưởng. Giản dị, ngày thường như mỗi lúc em gặp anh, nhớ đến anh, quan tâm anh và đôi khi giận dỗi anh. Cứ thế thôi, những yêu thương mỗi ngày lớn dậy. Yêu và thương... chỉ hai từ ấy thôi đến khi gặp anh em mới có thể hiểu sâu sắc, chân thật đến vậy. Em đã đến bên anh như thế. Biết chẳng thể là mãi mãi, nhưng nguyện sẽ dài lâu.
Giờ thì anh không còn bên em nữa, và những gì nồng thắm kia có lẽ anh đã quên... Có những lúc lặng im nằm nghe hơi thở của đất trời giữa đêm khuya tĩnh lặng. Trong em cứ dấy lên một câu hỏi, một câu hỏi em rất cần sự trả lời từ anh nhưng không thể:
"Anh từng ở đây, từng là người thân nhất.
Sao phút này làm người bạn cũng không?"
(Olga Berggolts)
Anh biết không, đối với em tình yêu thật ích kỷ, là chiếm hữu và ghen tuông. Nhưng tình yêu cũng sẽ rất vị tha, nhân hậu và bao dung. Vì thế em không trách giận anh điều gì cả. Đơn giản chỉ là chúng ta không thuộc về nhau. Chúng ta là hai thế giới khác nhau, anh là mặt trời, em là mặt trăng. Những giây phút hiếm hoi được gặp gỡ, được biết, được tin yêu cũng đã viết nên một chữ duyên đầy đặn rồi. Chúng ta đã là bạn của nhau, đã có thể tin tưởng, bao dung, chia sẻ cùng nhau, đã yêu thương nhau. Và hơn thế nữa, chúng ta là tri kỷ. Em chắc chắn thế! Vậy thì sao không thể là bạn của nhau mãi, thực sự và đúng nghĩa. Để dù rằng không thể ở bên nhau trọn đời như những cặp tình nhân hạnh phúc thì cũng là hai người bạn tâm giao không thể xa rời nhau trong nghĩ suy, chia sẻ. Em biết đây chỉ là những suy nghĩ của riêng em, câu hỏi ấy vẫn không lời đáp...
Có thế nào thì em cũng sẽ vẫn nhớ, mãi nhớ anh. Những ký ức ngọt ngào yêu dấu sẽ theo em đến hết cuộc đời. Bởi một lẽ bình thường thôi, anh đã đến bên em và ra đi không hề toan tính. Anh là người duy nhất trân trọng, yêu thương em như chính bản thân mình. Em cũng đến bên anh như thế, cho ngày hôm qua, cho bây giờ và cho cả ngày mai.
Mai này đây nỗi nhớ, yêu thương có thể không còn dâng đầy trong tim em nữa. Mà sẽ lắng sâu, êm dịu như đáy đại dương kia. Nơi có một vườn hoa san hô muôn màu lấp lánh thanh bình. Thì anh hãy ở lại nơi ấy nhé, trong tim em. Nơi chỉ có an vui và bình yên ấm áp vây quanh. Bởi vì rằng anh xuất hiện, đến và đi trong cuộc đời em là giúp em vui sống. Theo cách nghĩ của anh hay em thì đó là những gì dịu dàng, yêu thương và nồng ấm nhất ta trao cho nhau. Cảm ơn anh rất nhiều, một người em yêu và còn hơn thế nữa - Một người bình thường em không thể ghét, quên.
Vài nét về tác giả:
Bài đã đăng: Nắng tháng tư, Tháng tư...!, Miên man tháng tư, Cho anh, Tình mẹ.