Tôi là người đã có vợ, cũng là sếp em. Ngày em mới ra trường xin vào làm công ty tôi, lúc đầu tôi quan tâm và thương em như em gái vì tính tình em hiền lành, lễ phép, chịu khó. Em là cô gái vô tư, hòa đồng với mọi người và đặc biệt chịu khó. Em rất có năng lực, luôn gợi ý làm giùm tôi nhiều việc hơn mỗi khi thấy tôi bận rộn. Đồng nghiệp ai cũng yêu quý em. Là sếp em nhưng tôi chỉ hơn em vài tuổi, cũng làm xa nhà cuối tuần mới về với vợ và con nhỏ. Tôi không biết đã có tình cảm với em từ khi nào, sau này em nói đã thương tôi rất lâu nhưng vì tôi có gia đình nên chỉ âm thầm quan tâm, chăm sóc tôi.
Làm với nhau hơn 2 năm, cho đến một ngày uống vài lon bia, tôi không kiềm chế được đã ôm em vào lòng, em đứng bất động để tôi ôm và hôn nhẹ lên tóc, sau đó ai về nhà nấy. Hôm đó tôi không say nhưng cũng không hiểu vì sao lại như vậy. Tôi nhắn tin xin lỗi em và thật sự cũng thương em, em mở lòng mình với tôi hơn và muốn được yêu tôi, chỉ cần để em yêu là được, không cần gì ở tôi cả. Sau đó chúng tôi lén lút qua lại với nhau, em yêu tôi chịu rất nhiều thiệt thòi, làm chung công ty nên luôn phải che giấu, cuối tuần tôi lại về với vợ con. Rồi em có thai, em khóc mấy tuần liền, muốn nghỉ việc đi tới thành phố khác sinh con. Tôi khuyên em bỏ thai vì sẽ ảnh hưởng đến tương lai, sự nghiệp của em, còn nếu giữ lại thai thì tôi sẵn sàng có trách nhiệm nhưng không lo cho con và em đầy đủ được. Em còn phải lo cho gia đình vì là trụ cột. Tôi chỉ khuyên và cho em tự quyền quyết định.
Em dằn vặt, đau khổ, mất ăn mất ngủ, khóc lóc đến xanh xao, cuối cùng em đồng ý bỏ thai vì sợ tôi khổ, không muốn làm tôi lo lắng, bận tâm. Em là vậy đó, nhiều lúc tôi muốn em thực dụng có lẽ tôi sẽ nhẹ lòng hơn. Đằng này em chẳng bao giờ chịu nhận thứ gì từ tôi cả, công việc em cũng ôm đồm làm giùm để tôi khỏe hơn. Em chẳng được tôi đưa đón, đi chơi vào những ngày lễ tết, cuối tuần như những cặp tình nhân khác. Em cứ âm thầm, lặng lẽ ở bên tôi suốt hai năm rồi và chưa bao giờ đòi hỏi gì ở tôi. Đi ăn uống nhiều khi em còn góp tiền mới chịu. Em yêu tôi thật lòng, không muốn nhận bất cứ thứ gì đắt tiền để sau này có chia tay thì không phải suy nghĩ. Em lúc nào cũng cứng đầu với tôi.
Với những người thứ ba khác tôi không biết thế nào, nhưng em đã là một phần cuộc sống của tôi, giờ đây tôi thương em vô cùng dù biết có lỗi với vợ con. Em vì tôi đã đau khổ rất nhiều, từ ngày bỏ con, em sống trong đau khổ, trầm cảm, em luôn bị ám ảnh, giày vò mỗi đêm. Có những lúc em đau khổ nói hận tôi, trách tôi quá vô tâm, hờ hững, nhưng thật sự yêu em tôi chỉ để trong lòng mà không nói ra vì trước giờ tôi rất ít nói. Giờ đây tôi không biết phải làm sao để em trở nên vui vẻ, tự tin như lúc đầu mới gặp? Tôi không có ý định từ bỏ gia đình, em cũng chưa bao giờ nói đến chuyện đó, có lẽ vì hiểu tính tôi. Sắp tới tôi muốn chuyển công tác để em xa và quên tôi đi mặc dù giờ tìm được một công việc tốt rất khó, nhưng có lẽ đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho em. Em nói đừng bỏ em lại một mình, nếu phải đi em sẽ đi và muốn có con với tôi rồi tự nuôi con một mình. Tôi thương em nhưng không biết làm sao.
Nguyên
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu