Tôi và anh quen nhau thật tình cờ qua Facebook. Chúng tôi biết nhau từ lúc còn học chung năm thứ nhất đại học. Ngày đó, tôi thấy anh đã có bạn gái và tôi cũng không quan tâm nhiều đến những người như anh, dù anh là trai thành phố hay bảnh bao đi chăng nữa.
Sau một thời gian dài, chúng tôi lại vô tình online nói chuyện với nhau. Khoảng thời gian 6 năm không phải là quá ngắn, chúng tôi cũng đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống, vui buồn lẫn hạnh phúc. Khi nói chuyện với anh, tôi cũng vui vẻ như bạn học khi xưa, hỏi thăm nhau và mỗi ngày nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Tôi biết được anh có một vết thương lòng rất lớn. Người yêu của anh bỏ anh đi lấy người khác. Lúc đó, anh đau khổ tột cùng và muốn bỏ tất cả nhưng sau khi nói chuyện, tôi dần nhận ra là anh có cảm tình với tôi và bớt buồn nhiều.
Tôi khi đó cũng vừa trải qua một cú sốc về chuyện tình cảm. Chúng tôi đã cùng động viên nhau để sống tốt hơn và không biết từ khi nào, chúng tôi gọi nhau bằng những lời lẽ thân mật, dễ thương như những cặp tình nhân yêu nhau. Anh lúc ấy đang học tập bên Mỹ và chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau qua email, điện thoại. Chúng tôi hứa hẹn những lời yêu nhất và sẽ đợi chờ 2 năm nữa để cưới nhau.
Nhưng khi anh về thì mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Những tình cảm hay suy nghĩ về nhau hoàn toàn trái ngược. Nhìn anh khác những gì anh kể cho tôi biết. Khi hai đứa gần nhau thì chẳng có cảm giác gì hết, chỉ là những va chạm xác thịt nhạt nhòa vì tôi vốn không thích quan hệ trước hôn nhân. Tôi miễn cưỡng để anh thỏa mãn và tôi biết cảm giác anh không vui lắm. Rồi khi anh biết rằng tôi không còn trong trắng nữa thì anh đột ngột thay đổi thái độ và đã nhiều lần làm tôi khóc. Tôi kể cho anh nghe tất cả sự cố vì tôi bị người khác chơi xấu, cưỡng bức tới mức đột quỵ và phải nhập viện. Anh khuyên tôi rất nhiều và ngoài mặt vẫn nói anh sẽ chấp nhận, kể cả là tôi có sống trước với người ta. Anh sống thoáng vì anh từng chung sống vợ chồng với người yêu trước ở Mỹ.
Những cuộc đi chơi của chúng tôi cũng như bao cuộc tình nhân khác, vui thì không sao nhưng khi có chuyện là anh lấy việc tôi không còn trong trắng ra gắt gỏng. Nhiều lần anh nói chia tay để sau này sẽ không làm khổ tôi nữa, rồi sau đó, chúng tôi vẫn vui vẻ bên nhau. Tôi đã suy nghĩ nhiều và viết mail chia tay nhưng vẫn không làm được. Cho đến hôm nay, anh nói đã chán yêu và không muốn yêu nữa, để hai đứa im lặng một thời gian. Nếu có duyên sẽ gặp lại nhau. Anh nói rất thương tôi và anh biết tình cảm của tôi dành cho anh nhiều thế nào nhưng anh cảm giác hai đứa không hợp nhau. Chính tôi là gánh nặng cho anh ấy trong khi anh còn lo cho gia đình và có lẽ quen nhau lâu cũng sẽ không đến được với nhau. Anh cũng tin vào chuyện bói toán nên lúc nào cũng nghe theo.
Tôi thật sự rất yêu anh vì anh là mẫu người đàn ông biết sống, biết nghĩ và lo cho gia đình nhưng tôi cũng đã đi làm. Dù lương không cao nhưng cuộc sống vẫn tạm ổn. Tôi năm nay đã 27 tuổi rồi nhưng anh nói đến năm 29-30 tuổi anh mới có gia đình. Anh nhỏ hơn tôi một tuổi và anh cũng chưa dẫn tôi về ra mắt gia đình. Anh đã về gia đình tôi và gia đình tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ có mẹ tôi, chị gái tôi khuyên nên chia tay vì nhìn anh lãng tử sẽ khổ cho tôi.
Tôi cũng hiểu những gì mình đang làm là thế nào nhưng với anh, như một thói quen và tình cảm dành cho anh là thật lòng. Tôi không biết thế nào cho nhẹ lòng mình. Có thể nói anh rất vô tư. Nhiều đêm tôi không ngủ được nhưng anh lại ngủ rất thoải mái. Anh chê mỗi ngày nhan sắc của tôi xấu kinh khủng, làm gì hay gặp ai anh cũng chê tôi, mặc dù tôi cũng không đến nỗi tệ và bạn bè luôn đánh giá tôi là người dễ thương, năng động. Gia đình anh cũng khuyên anh quen biết ai đơn giản rồi tính chuyện tương lai nhưng anh không đồng ý và nói là do duyên phận định đoạt. Anh muốn gặp là cưới luôn, không yêu đương năm tháng nữa.
Tôi giờ không biết mình sẽ như thế nào nữa. Tôi cũng muốn chia tay cho khỏe nhưng tình cảm dành cho anh nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi không muốn mệt mỏi với chuyện tình cảm nữa. Tôi cũng không còn quá trẻ để thay đổi và lựa chọn. Tôi phải làm sao? Mong nhận được sự chia sẻ thật lòng của các bạn, anh chị gần xa. Ước rằng có ai sẽ xóa đi cái ám ảnh quá khứ của trong anh và mang anh về bình yên trong tình cảm của chúng tôi. Tôi luôn cầu nguyện cho mọi điều ước sẽ thành sự thật để bảo vệ hạnh phúc của chúng tôi. Tôi nhớ anh và chủ động liên lạc cho anh nhưng cũng chỉ nhạt nhòa. Anh chỉ gửi phản hồi lại chút thôi. Hãy cho tôi biết tôi phải làm thế nào?
Hạnh phúc mong manh
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.