Tôi và em yêu nhau từ hồi năm 3 đại học, hai đứa học chung một lớp. Riêng với tôi, em là mối tình đầu. Chúng tôi yêu nhau, một tình yêu trong sáng với đầy ắp những tiếng cười và kỷ niệm đẹp. Tôi xác định gắn bó cả cuộc đời với em và chúng tôi đã có những dự định trong tương lai. Học xong đại học, do khoảng cách địa lý, chúng tôi tạm xa nhau trong một thời gian ngắn. Trớ trêu thay, chỉ khoảng 2 tuần sau đó em đã đi theo người khác, bỏ lại tôi trong nỗi tuyệt vọng, đau đớn và chán chường.
Tôi dứt áo ra đi trong nước mắt và chỉ biết chúc cho em được hạnh phúc với lựa chọn của mình. Tính đến nay đã hơn 4 tháng, thực sự mà nói 4 tháng này như là địa ngục đối với tôi. Tôi suy sụp cả về thể chất lẫn tinh thần, làm việc gì cũng không ra hồn, trong đầu cứ như một mớ hỗn độn, cả ngày luẩn quẩn hàng nghìn câu hỏi đại loại như: Tại sao em đối xử với tôi như vậy? Hay em muốn tìm một cảm giác mới? Em là người dễ thay đổi vậy sao?... Tôi đã thử cắt đứt hoàn toàn liên lạc rất nhiều lần với em nhưng không được. Tôi vẫn nhớ và thương em cho dù lúc nào cũng tự nhủ “Em là kẻ phản bội, không đáng để mình phải nhớ nhung yêu thương”.
Thời gian gần đây tôi nhận ra hầu như cả ngày chỉ nghĩ về em, cứ nghĩ em gần gũi bên người đó là tôi lại đau đớn tột cùng. Tối hôm qua, tôi quyết định hỏi để biết tại sao em lại đối xử như vậy. Em trả lời: “Em không biết, chính em còn không hiểu nổi bản thân”, đối với người kia em nói với tôi: “Có thể có chút tình cảm, có thể là yêu… em thấy mọi thứ thật mơ hồ”, cái mơ hồ đó của em lại càng làm cho tôi thêm hoang mang. Chắc có lẽ chỉ vì em là mối tình đầu nên mọi chuyện với tôi khó khăn đến vậy. Thực sự tôi chẳng biết chia sẻ với ai nữa, mong các bạn tư vấn.
Hoàn
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu