Em và bạn gái yêu nhau không quá lâu nhưng đủ sâu sắc, trải qua mọi cung bậc của tình yêu, từ giận hờn đến ghen tức, yêu thương. Chúng em tự hứa sau khi em làm xong thạc sĩ và cô ấy ổn định việc làm sẽ lấy nhau. Có ai biết được chữ ngờ, ngày em chuẩn bị lên kế hoạch với gia đình để đón cô ấy về làm dâu cũng là ngày mẹ cho em biết tuổi của hai đứa không hợp, cung của cô ấy và cung của em nếu lấy nhau sẽ tuyệt mạng, em sinh năm 1988 còn cô ấy sinh năm 1992.
Gia đình cấm cản, tuy không quá gay gắt nhưng em hiểu tính cách bố mẹ, hai cụ luôn có cách riêng của mình, không nói nhiều nhưng thái độ bên ngoài làm em cảm thấy rất nặng nề và ngột ngạt.
Em giải thích cho bố mẹ hiểu không phải ai xung tuổi cũng có kết cục không đẹp trong hôn nhân, các cụ có câu “đức năng thắng số” nhưng có lẽ nhà chỉ có một đứa con trai nên hai cụ không thỏa hiệp. Phận làm con sao được cãi cha mẹ. Có thể mọi người cho em là hèn, thiếu bản lĩnh em xin nhận nhưng quan điểm của mỗi người mỗi khác, với em cha mẹ là đấng sinh thành, em không cho phép mình mắc tội bất hiếu.
Em yêu cô ấy lắm, nhiều khi chỉ ước giá cô ấy có ai khác, yêu người nào đó rồi phản bội em thì em sẵn sàng từ bỏ, còn bắt em chia tay mà lỗi không phải từ cô ấy em không thể. Nhiều đêm ngồi một mình với điếu thuốc nước mắt lăn dài vì thương vì cô ấy đâu thể chọn số mệnh cho mình được. Em đã quyết định nếu hai đứa không thể cưới nhau sẽ ở cùng, không xa rời. Em đã sẵn sàng cho cuộc sống như vậy, cô ấy cũng thế dù biết rằng sẽ thiệt thòi khi con đường đi cùng em, cô ấy sẽ chẳng có chút danh phận gì. Em làm thế có đúng không mọi người?
Khoa
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối