Tôi và anh lấy nhau với hai bàn tay trắng. Mặc dù biết anh nợ nần, chơi bời nhiều kiểu nhưng tôi vẫn chấp nhận lấy anh. Vì qua bạn bè của anh, tôi biết được rằng kể từ khi quen và yêu tôi gần hai năm, anh đã thay đổi nhiều, chơi bời cũng ít hơn trước. Tôi chấp nhận lấy anh chỉ vì tôi nghĩ bằng tình yêu chân thành của mình, tôi có thể cảm hóa được anh, khiến anh trở thành người của gia đình.
Lấy nhau được mấy tháng đầu, kinh tế của tôi và anh độc lập. Anh không đưa về cho tôi một đồng nào trong khi lương của tôi thì thấp. Tôi vừa phải đảm bảo cuộc sống của mình, vừa phải đi học thêm. Lấy tôi, anh ở nhà với tôi đúng một tuần. Sau đó anh lại tiếp tục đi chơi, uống rượu, nhậu nhẹt với bạn bè, để mặc tôi ở nhà. Anh còn nói với bạn của anh rằng anh tự hào vì trong túi của anh có bao nhiêu tiền vợ anh cũng không biết. Sang đến tháng thứ tư sau khi cưới, tôi có thai. Bằng lời lẽ dịu dàng, nhiều lần tôi nói chuyện với anh, rồi anh cũng đưa tiền về cho tôi tiết kiệm để sinh con. Cuộc sống của tôi trải qua hai năm rưỡi chung sống với chồng nhưng có lẽ những ngày tháng êm đềm nhất là khi tôi bắt đầu có thai đến lúc con trai tôi được 9 tháng tuổi.
Từ khi con trai tôi được một tuổi cho đến nay thì sức khỏe của cháu rất kém, hay ốm đau. Vợ chồng tôi suốt ngày phải lo chạy chữa cho con, kinh tế gia đình tôi vì thế mà cũng sa sút. Rồi công việc của cả anh và tôi đều không thuận lợi, mâu thuẫn gia đình bắt đầu nảy sinh. Vì mải lo cuộc sống mưu sinh cơm áo, gạo tiền, con cái hay ốm đau, công việc không ổn định, chúng tôi bắt đấu nảy sinh mâu thuẫn, hay cãi cọ, chúng tôi không còn có thời gian dành cho nhau. Tôi không biết chính những điều đó mà giờ đây nó đã cướp đi mất hạnh phúc gia đình của vợ chồng tôi. Mà bây giờ tôi có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Tôi vì áp lực công việc, con cái, gia đình, về đến nhà hay cáu gắt với chồng. Thời gian tích tụ lại, đến lúc anh ấy không chịu được tôi, anh ấy bỏ đi. Trước đây, anh từng gây ra cho tôi rất nhiều đau khổ nhưng rồi cuối cùng vì nghĩ cho con, vì yêu anh, lần nào tôi cũng bỏ qua và tha thứ. Vậy mà chỉ vì bồ của anh mà lần này anh nhất định không chịu bỏ qua cho tôi.
Anh cặp kè với người đó cũng mới được một tháng nay. Tôi không hề biết cuộc sống bên ngoài của anh thế nào, anh thuê nhà ở với người đó. Tôi không đánh ghen, không lồng lộn như những người khác đã làm vì tôi hiểu anh bỏ đi thế này cũng một phần do lỗi của tôi. Tôi đau khổ tột cùng, hàng đêm nhìn con ngủ, tôi chỉ biết ngồi khóc. Tôi không ngờ thời gian hai năm yêu nhau, hai năm rưỡi chung sống, có với nhau một thằng bé con kháu khỉnh, vậy mà giờ đây anh đã vứt bỏ hết tất cả để chạy theo người đó.
Cô ta còn khá ít tuổi, khoảng 19-20 tuổi nhưng lại có rất nhiều mánh khóe, lôi kéo anh. Con trai anh ốm, tôi nhắn tin cho anh, anh đến với mẹ con tôi, người đó lồng lộn, nhắn tin gọi điện liên tục cho tôi. Tôi nhắn tin lại nói rằng đừng làm phiền tôi nữa, tôi không quan tâm chuyện của hai người, hãy để tôi yên, tôi còn phải nuôi con tôi thì người đó lúc đe dọa, lúc nhún nhường với tôi. Tôi gửi cho chồng tất cả những tin nhắn người đó nhắn cho tôi chỉ với mong muốn hai người đó hãy để tôi yên.
Vậy mà tôi thật không ngờ chính anh lại đưa máy cho người đó nhắn tin nhục mạ, đe dọa tôi, gọi điện quấy nhiễu tôi. Đã hai lần tôi đưa máy cho bố chồng tôi nghe điện khi người đó gọi bằng số điện thoại của chồng tôi. Mặc dù bố chồng tôi nghe điện nhưng người đó vẫn trơ trẽn quấy nhiễu tôi. Tôi rất mệt mỏi, bế tắc không biết phải làm sao? Tôi chỉ muốn bình yên để nuôi con, vậy mà sao cũng khó quá?
Tôi viết ra những dòng tâm sự rất thực này chỉ mong bạn đọc hiểu và gỡ rối cho tôi. Tôi không muốn bênh vực mình mà nói xấu về chồng. Tôi đã có lỗi, tôi hiểu điều đó vào cái ngày anh bỏ tôi ra đi. Lời xin lỗi tôi gửi đến anh ấy quá muộn nên giờ anh ấy nhất định không bỏ qua cho tôi. Nếu tôi xin lỗi anh ấy sớm hơn, trước khi anh ấy gặp người đó thì có lẽ anh ấy đã bỏ qua cho tôi và quay về với mẹ con tôi. Thực sự tôi không muốn mất anh ấy, không muốn con trai tôi phải mất bố, nó mới chỉ được 19 tháng, nó còn quá nhỏ.
Đ.G