Trong cuộc đời ai mà không phạm sai lầm, điều quan trọng là người ta biết quay đầu làm lại, biết nhìn nhận và bắt đầu lại. Tôi đã sai, thật sự biết mình sai. Người tôi yêu thương nhất cả cuộc đời mình cũng tha thứ cho tôi và chấp nhận cùng tôi bắt đầu lại từ đầu nhưng trớ trêu thay gia đình anh ruồng bỏ, chỉ trích tôi. Nói cho công bằng hơn, nợ tôi gây ra một phần cũng của anh.
Tôi thật sự rất buồn và chán nản, tôi muốn được ly dị với chồng không chỉ vì nợ nần mà vì sự phản bội của anh dành cho tôi. Tôi biết điều đó anh cũng không muốn, nhưng vì bản tính đàn ông và tính cách anh muốn thể hiện với bạn bè mà anh chẳng hề giải thích với vợ anh một câu. Dù sự thật nó phơi bày ngay trước mặt tôi, tôi chưa từng nghĩ chồng mình sẽ làm như thế với tôi dù chỉ trong giấc mơ hay suy nghĩ thoáng qua cũng không hề có.
Chính tai tôi nghe câu chuyện phũ phàng của anh, anh làm tim tôi tan nát. Tim tôi như bị dao đâm khi nghe những điều đó. Vậy mà anh chẳng hề có một lời giải thích hay xin lỗi vợ. Anh bỏ mặc tôi trong sự phản bội vô tình của anh. Nếu như hôm đó tôi đừng gọi cho mẹ chồng, đừng gọi cho chị dâu thì sự bộc phát điên cuồng trong tôi không bùng nổ. Tôi biết những người đó chẳng ưa gì tôi vậy mà tôi dại dột gọi cho họ để cần sự động viên chia sẻ. Giá như họ an ủi tôi thì sự điên cuồng trong tôi đâu bùng phát. Giờ có nói thì mọi chuyện đã qua rồi.
Từ khi gia đình tôi tan nát, tôi biết anh chỉ sống với tôi vì con. Con tôi còn quá nhỏ để biết được những gì đang xảy ra với ba mẹ nó. Tôi đã đọc được bài thơ có tên: "Người đàn bà thứ hai", bài thơ đó thật đúng. Giờ tôi còn trẻ để bắt đầu lại cuộc sống mới mà không có anh. Điều đó với với tôi thật sự khó khăn, giờ trong tay tôi không tiền, không nhà, mà còn nợ nần... liệu tôi một mình có đủ sức nuôi con trai khôn lớn và thành người, liệu tôi có đủ dũng cảm để nói dưới con về sự tan nát của gia đình khi cháu hỏi về ba nó. Tôi sẽ nói sao với cháu đây, tôi phải làm sao để cháu hiểu.
Tôi đã an ủi động viên mình phải cố gắng, phải tha thứ cho anh như anh đã tha thứ cho mình vậy mà khi tôi hỏi anh có muốn nói gì với tôi không thì anh tàn nhẫn nói rằng: "Sai lầm lớn nhất của anh là đã lấy em". Tôi nghe mà muốn phát điên, tôi thức trắng cả đêm để suy nghĩ về tất cả. Tôi được mọi người an ủi động viên hãy suy nghĩ. Tôi chẳng nghĩ được gì khi trong đầu tôi lại cứ hiện lên câu nói đó của anh. Tôi chẳng còn sáng suốt để nghĩ được gì cả, chẳng có tâm trạng gì để làm việc khi sự thật nó cứ diễn ra trong đầu tôi.
Tôi viết và tâm sự, mong anh sẽ đọc được những dòng tâm sự này và cần sự an ủi và chia sẻ để đưa ra một quyết định đúng mà tôi không hối hận.
Thanh Hà