Tôi và anh làm cùng cơ quan, biết nhau đã 2 năm nhưng gặp mặt cũng chỉ nhìn nhau cười. Anh đã xin số điện thoại của tôi từ một người khác rồi nhắn tin nói chuyện. Ban đầu, chúng tôi nói chuyện như bạn bè thông thường, rồi từ từ cũng thân. Có lần anh rủ tôi đi dự tiệc cùng anh nhưng tôi ngại không dám đi vì sợ gặp người cùng cơ quan. Bình thường họ vẫn chọc anh rằng tôi là người yêu của anh mặc dù trong cơ quan anh và tôi không hề nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng anh lại rủ tôi đi ăn, đi uống cà phê hoặc đi cùng bạn anh. Anh kể tôi nghe về gia đình anh, về người yêu cũ, về mọi thứ... Tôi chỉ ngồi lắng nghe và anh bảo rằng anh thích là bạn chứ không thích là người yêu vì anh không muốn làm ai khổ. Tôi cũng cười vì tính tôi ham vui mà, tôi không buồn vì câu nói đó của anh chút nào. Chúng tôi chưa bao giờ nói đến chuyện tình cảm mà chỉ nói đến chuyện trong cơ quan, chuyện công việc.
Một lần anh rủ tôi đi tiệc cùng nhóm bạn của anh, uống chút rượu rồi anh chở tôi đi cà phê. Đó là quán cà phê có phòng riêng, tôi đòi về nhưng anh bảo ngồi chút rồi về. Tôi cũng không nghi ngờ gì vì tôi nghĩ trước giờ tay tôi anh còn chưa nắm, chuyện yêu đương cũng chưa bao giờ nói thì kể gì đến chuyện kia. Mỗi đứa ngồi một góc, bỗng dưng anh ôm lấy tôi thật chặt và hôn lên môi tôi. Tôi phản ứng nhưng thật sự rất yếu ớt. Tôi hỏi: "Sao anh làm vậy?". Anh nói: "Vì anh thích em". Tôi thật sự không tin vì tôi không có vẻ gì hấp dẫn cả. Một cô gái trước sau như một thì làm sao anh thích được vì anh thuộc vào dạng đẹp trai, con nhà khá giả. Nhưng rồi vì bản năng tôi cũng đáp trả những nụ hôn của anh. Anh đã dùng sức mạnh để làm chuyện đó với tôi nhưng tôi đã cố đẩy anh ra và nói: "Em không muốn trở thành đàn bà khi chưa lấy chồng. Em có thích anh nhưng mình hôn môi thôi, được không? Còn chuyện kia là không được". Nhưng anh nói "Nếu có chuyện gì, anh sẽ chịu trách nhiệm, không lẽ anh không lo được cho em". Dù anh nói thế nào, tôi vẫn không chịu quan hệ. Còn anh thì cố đè tôi xuống hôn lên người tôi.
Có thể tôi là một người quá cổ hủ khi không cho anh làm "chuyện ấy" nhưng tôi nghĩ, cái gì quý nhất tôi chỉ dành cho người sẽ trở thành chồng tôi và tôi chắc chắn người đó không phải là anh. Tôi biết anh thích tôi nhưng tôi không phải là cô gái mà anh chọn. Vì anh say mới làm vậy chứ khi tỉnh anh còn không ngồi gần tôi khi hai đứa đi ăn nữa là.
Tối hôm đó về, anh nhắn tin xin lỗi và nói sẽ không dám rủ tôi đi đâu nữa vì thấy có lỗi với tôi. Tôi cũng nhắn lại rằng tôi cũng có lỗi nên tôi không trách anh đâu và anh hãy coi mọi thứ bình thường đi. Mấy ngày sau anh không còn nhắn tin nói chuyện với tôi như trước nữa và tránh mặt tôi.
Cho đến một ngày tôi chạm mặt anh, tôi cố cười tươi để anh thấy bình thường nhưng anh chỉ cười gượng. Tôi thật sự không biết tình cảm anh dành cho tôi gọi là gì? Chỉ qua một đêm anh trở thành con người khác. Nếu coi tôi là bạn thì gặp mặt và xin lỗi tôi như một đấng nam nhi. Đằng này anh cư xử như thể một tên Sở Khanh vậy. Tôi vui vì đã không đánh mất đời con gái của mình nhưng tôi buồn vì tôi mất đi một người tôi quý, một người mà mỗi khi buồn chuyện ở cơ quan tôi luôn tâm sự, một người tôi luôn coi là thần tượng đã làm tôi thất vọng. Thật lòng mà nói, tôi muốn tôi và anh vẫn như ngày trước, vẫn đi chơi, vẫn nói chuyện trên trời dưới đất, vẫn tranh luận quan điểm với nhau chứ không phải nhìn nhau ngượng ngùng như thế này. Giờ tôi phải làm sao đây, có nên gọi điện cho anh không và gọi tôi sẽ nói gì đây hay tôi đành chấp nhận mất đi một người bạn như anh?
Lưu Ly Tím