Thu Huệ
Có ai giật mình vì thấy một người cô đơn bên ly cafe đắng không? Đừng ngạc nhiên vì nơi đó có em ngồi nhé! Màu đen u ám ấy đang bao phủ trái tim em - một kẻ ngốc si tình. Em yêu anh nhiều biết mấy, nhiều đến chừng em tưởng mình sẽ hạnh phúc, mãi mãi bên nhau, nào ngờ giờ em mới biết hạnh phúc này chỉ có mình em.
Ngồi lặng thinh, quán vắng tanh, em một mình
Chẳng còn anh nhưng vẫn kêu cafe đắng
Cành hoa trắng mỏng manh, rụng trên phím cây dương cầm
Như chính em buồn heo hắt những chiều mưa.
Cafe đắng, cái thứ chỉ dành cho những kẻ cô đơn và giả vờ mạnh mẽ như em. Màu đen huyền sóng sánh mắt nâu, nhỏ từng giọt, từng giọt bên góc quán quen mà xa lạ. Cafe đắng như nhắc em chuyện hôm qua, ngày mà em yêu không hối tiếc. Chuyện tình mình với em giống cafe đắng ngắt trên môi, đắng cả trong tim. Phin cafe rơi nhẹ nhè mà má em cũng thấm ướt mưa lòng!
Ôi! cafe đắng, sao dư âm để lại chát chúa, đậm sâu. Chiều mưa này, chỉ riêng em, cafe đắng. Em như ly cafe đắng, anh nhấp ngụm nhỏ rồi nhăn mặt kêu lên. Dù thương em, anh uống thêm một chút, một ngụm cafe và một miếng nước lọc. Em nhìn theo mà xót xa trong lòng, em chẳng có ích như vị nước lọc kia, đành buông cho anh đi tìm thứ mới...
Bài nhạc xưa em đã nghe bao nhiêu lần
Lòng cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu
Cafe đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng
Không hiểu sao em chẳng khóc mà nhạt nhòa.
Không còn bên nhau nữa, em cũng từ bỏ cái vị đắng kia. Em sợ điều đó sẽ lập lại. Em muốn mình ngọt ngào, mềm mại nhưng sao khó quá! Em chỉ là cafe đắng không đường, chỉ dành cho những người biết thưởng thức, dám bỏ mọi thứ tìm hiểu về em. Em không thể là ai hết dù có thay đổi, có biến mình thành màu hồng hay màu trắng, dù với diện mạo nào, em vẫn chỉ là café đen...
Cafe đen đắng không đường, chỉ chừng đó thôi mà nói hết mọi thứ của tâm hồn em. Không dạt dào, không cảm xúc, không mộng mơ, em chỉ là em với cái xù xì, gai góc, sự mạnh mẽ luôn bao quanh như phòng vệ với những vị khách như anh, tìm đến cafe như một sự thử nghiệm, rồi rời bỏ chúng đi tìm vị thanh khiết dễ có...
Có đắng không khi nhìn anh giờ trong vòng tay người khác, một vòng tay đáng nhẽ là em? Có đắng không khi hạnh phúc ngay trước mặt em, rồi vụt mất trái tim em chỉ trong một khoảng thời gian chờ cafe rơi hết?
Cafe đắng rơi chậm rãi hơn những thứ uống khác, đơn giản vì nó giống em, tuy biết sẽ chẳng bao giờ còn hy vọng nhưng em vẫn chờ đợi. Có thể là ngu ngốc, khờ khạo hoặc một cái gì đó tồi tệ hơn, em vẫn mãi chung thủy. Em là cafe và em mạnh mẽ hơn bao giờ hết dù người có bỏ em đi, có buông tay em để nắm bàn tay khác nhưng nỗi nhớ trong em thì chẳng ai có thể làm phôi pha.
Cafe đen chỉ mãi có vị đắng, dù thêm đường, thêm sữa… phải không anh?