Nhật Anh
Tháng ngày trôi qua sau giấc ngủ dài ngai ngái của thời gian, xuân rồi mà sao năm nay lạnh thế nhỉ? Phương Nam cũng trở mình trong gió lạnh, một nét chấm lạ cho mùa xuân năm nay. Cũng có những đứa trẻ đang trở mình, những mảnh đời cơ nhỡ.
Với chúng, cái Tết thật xa xỉ. Nghiêng mình trong thân hình xiêu vẹo, cái nhìn của đôi mắt ngây ngô là gà rán, trà sữa, bò bít tết... Chúng nhoẻn miệng cười chứ không dám nhìn lâu, chúng là những người dũng cảm, không hề luyến tiếc vì chúng biết mình đâu có tồn tại ở đó, trong thế giới ấy.
Ngày... tháng... Lạ thường! Ngày Tết chắc không có ai lạ như chúng. Mọi người đều phải tiêu pha, không nhiều thì ít, còn chúng, ngày Tết được một chỗ ngồi, một vị trí đẹp để... "nhận yêu thương" là tốt lắm rồi. Có ai hay rằng chúng sống bằng niềm thương hại của mọi người cũng có vui vẻ gì, miệng cười nhăn nhó, khó khăn, rồi lại cười sung sướng. Hoàn cảnh đã làm chúng quên đi tuổi thơ, quên đi mọi thứ. Ở đó có ký ức mà với chúng khi lớn lên rồi cũng giống vậy, nhạt nhẽo trong sự bố thí vô vị.
Ai cho em mùa xuân, cho em những nụ cười? Ảnh: Hoàng Phương. |
Lũ trẻ ngoi ngóp trong cái lạnh, gió về càng nhiều, chúng loay hoay trong nắm gạo nho nhỏ, chuẩn bị cho cái gọi là "Tết". Chúng xoa tay cho nhau, thở phào trong nhẹ nhõm: "Thế là mới kiếm được cái bao trú qua mùa này chú ạ!". Hạnh phúc thế thôi sao? Vui nhưng sao nước mắt lại trào thế nhỉ?
Mỗi người mỗi hoàn cảnh, số phận không nằm đâu khác, trong tay chúng ta, sinh ra nghèo không phải là cái tội. Cái tội là từ khi sinh ra cho tới khi chết mà vẫn nghèo, tội cho một kiếp may mắn được làm người, tội cho một xã hội cùng chung tay trên mảnh đất được gọi là tình người.
Ngày... tháng... hôm nay gió đã đổi chiều, cái lạnh cũng không còn tê tái như những ngày trước nữa, ấy thế mà lũ trẻ vẫn ngồi đó trong nắng xuân, không thay đổi. Nơi phố hoa Nguyễn Huệ ấy, mọi người đi qua, đi lại, ai hay...
Ngày... tháng... "Các em à, còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ lắm! Đừng buồn nhé, còn đó những tấm lòng. Có anh, có em, có cả mùa xuân đang chờ phía trước đấy. Anh biết con đường các em đi còn xa lắm! Nó không giống như những chặng đường các em đã trải qua trên con phố nhỏ hay những chặng đường dài vắng bóng. Con đường này có chung những tấm lòng, những ước mơ mùa xuân cho các em.
Đừng do dự khi nhận sự giúp đỡ các em ạ! Chúng ta đều nhận sự giúp đỡ từ bất kỳ khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời đấy thôi. Chúng ta chỉ thất bại khi không có cố gắng và nghị lực. Ai cho em mùa xuân, cho em những nụ cười? Câu hỏi còn bỏ ngỏ nhưng sẽ nhanh có lời đáp thôi các em ạ! Anh tin là như thế, không lâu đâu. Giữ mãi nụ cười, các em nhé!".
Vài nét về blogger:
Chàng trai thích đi dưới bóng mưa phùn - Nhật Anh.
Bài đã đăng: Khoảng lặng.