Ngọc Khánh
(Thi viết 'Người phụ nữ tôi yêu')
Ngày xưa, ba tôi gặp mẹ nhờ cây đàn và nhờ bà nội. Hồi đó mẹ tôi không xinh đẹp theo kiểu nhìn là "choáng ngợp" nhưng bà rất có duyên. Tôi hay hình dung mẹ mặc chiếc áo dài và chiếc quần lãnh đen; ba tôi cao cao, tóc hung cắt húi cua lởm chởm, ôm cây đàn hát cho cô gái mặc chiếc áo dài màu trắng nghe. Chiếc áo dài đó đang nằm dưới kệ tủ, không biết vì sao? Tôi chỉ biết mẹ đã không cần nó, cũng không muốn nhìn thấy nó nhưng lại không vứt nó.
Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường trên thế gian này nhưng tuyệt vời hơn một chút. Bởi lẽ ai chẳng nghĩ mẹ mình là tuyệt nhất, phải không? Mẹ tôi từng vác cái bụng bầu đi vay tiền xây nhà, để sau khi tôi ra đời, cả nhà không còn phải dựa dẫm vào bà nội nữa. Rồi 9 tháng 10 ngày, mẹ tôi "vượt cạn" một mình. Không phải ba không yêu thương vợ con mà vì ông được giáo dục thành một người đàn ông gia trưởng: sinh đẻ là việc của phụ nữ, đàn ông chỉ vào bệnh viện ngó mặt, đặt tên cho đứa bé, vậy là xong.
Thời gian đó, tuy nhà không khá giả gì nhưng mẹ vẫn cố gắng để chúng tôi không phải thua thiệt ai. Tôi nhớ có lần, hai anh em thấy mẹ ngồi lặng lẽ ăn cơm với con cá khô nhỏ xíu bằng ngón út, tôi đã khóc... Sau này, tôi mới hiểu tính cách đặc biệt của mẹ. Tuy thương con cái bên trong nhưng thường biểu lộ sự nghiêm khắc bên ngòai. Mẹ rất khó tính, lúc nào cũng không chịu mua đồ chơi cho tôi, hay mắng tôi sao ăn lâu, tắm không sạch...
Tôi nhớ lúc còn học tiểu học, tôi bị bạn ở trường xô té chảy máu. Vậy mà về nhà, mẹ chưa kịp dỗ dành đã la mắng tôi trước. Mẹ thường nói con phải biết trách mình trước khi kiếm ai hay bất cứ lý do nào để đổ lỗi vào, dù do bạn xô mình trước, hãy trách mình tại sao quá yếu đuối trước khi trách đứa bạn quá hung hăng. Khi đó, tôi không hề thích cách nghĩ như vậy nhưng dần dà sau này, tôi cũng lây cái tính đó của mẹ.
Mẹ tôi nhìn trẻ hơn tuổi, hay suy nghĩ nhiều cho người khác, tuy đôi lúc có hơi càm ràm lâu một chút nhưng nói gì cũng có lý. Và đặc biệt bà có tài nấu ăn rất ngon. Tôi còn biết mẹ rất giỏi, từng làm kế toán trưởng của một công ty nhà nước. Nhưng khi muốn học cao hơn, ba tôi nhất định không cho phép vì con còn nhỏ. Mẹ đã gác lại, sống bình yên.
Rồi lần cuối cùng ngồi trên chiếc xe máy của ba, nói lần cuối cũng không phải, chỉ là lần cuối hai cha con cùng đi về một nơi gọi là là "nhà", trong tiếng máy nổ vội vàng, chưa kịp tắt, ông quay lại nói với tôi rằng: "Mai mốt rảnh ba về...". Đêm đó, mẹ siết chặt tay tôi để ngủ. Từ đó, tôi biết chúng tôi không bao giờ có quyền từ chối những khoảng trống trong cuộc đời này.
18 tuổi, tôi mới hiểu cái nỗi bẽ bàng của một gia đình khuyết, ba mẹ đã cố gắng chờ tôi trưởng thành để đi tới quyết định đó nhưng đôi khi, tôi vẫn thầm trách họ vì sao không giải thoát cho nhau sớm hơn? Dù là một đứa trẻ hay một thiếu nữ 18 thì sự hụt hẫng đó vẫn vẹn nguyên, không thể thuyên giảm. Giây phút mẹ cầm chặt tay tôi, không nỡ rời ra để ngủ, tôi chợt hiểu tình yêu và nỗi khổ của mẹ. Tôi biết từ bây giờ, trong căn nhà nhỏ xíu này, chỉ còn hai người phụ nữ nương tựa nhau mà sống. Không còn điều gì có thể che đi được những nếp nhăn trên đuôi mắt mẹ nữa rồi.
Mẹ tôi không làm gì vĩ đại hay quá to tát. Câu chuyện của tôi cũng không cảm động đến mức đau thương. Mọi thứ trôi qua nhẹ nhàng như cơn gió và tôi thầm cảm ơn trời phật mỗi ngày vì mình vẫn còn may mắn được sống chung với mẹ và ba tôi vẫn khỏe mạnh ở một phương xa khác. Điều thiêng liêng và vĩ đại nhất mà tôi nhận được trong cuộc đời này là được sinh ra làm con của mẹ. Và tôi biết mình sẽ dành cả cuộc đời này để báo đáp công ơn của hai đấng sinh thành. Những vết sẹo rồi cũng liền da và dù có còn bước chung đường hay không, chúng ta vẫn phải đi tiếp cho đến hết cuộc đời.