Thu Thủy
Sài Gòn ngày buồn, thế là sắp sang 26 tuổi rồi sao? Nó đã làm được gì nào? Không biết từ khi nào, trong lòng nó có nhiều khoảng lặng đến thế? Mỗi khi Sài Gòn đổ mưa lại làm nó nhớ nhà da diết. Nó nhớ mẹ, nhớ những ngày thơ ấu nơi quê nhà. Nó đã lớn lên trong sự vất vả của bố mẹ. Những ký ức hiện về trong nó như mới ngày hôm qua. Giờ nó đã lớn, bố mẹ cũng đã già, nó đã quá mải chơi mà bỏ quên nhiều thứ và quên mất mình đã lớn, cha mẹ nó đang mong ngóng từng ngày. Thật nhanh... thế là nó lại sắp sang tuổi 26.
Nếu tính ra, giờ nó sắp thành bà cô ở phố núi rồi. Ngày trước, chị gái bằng tuồi nó đã có gia đình và hai nhóc dễ thương. Còn nó vẫn hồn nhiên, vô tư. Ừ thì 26 tuổi, cái tuổi không còn nhỏ nữa, không thể để bố mẹ phải lo lắng. Nó đã có những va vấp trong cuôc đời giúp nó lớn khôn hơn khi xa nhà, xa bố mẹ. Nhưng ở cái tuổi này, nó vẫn còn quá non nớt để một mình vượt qua những bon chen của cuộc sống nơi phố thị đầy cám dỗ và lừa lọc. Nó cần phải lớn lên, phải suy nghĩ chín chắn trước khi quyết định bất cứ việc gì.
26 tuổi nhìn lại, nó đã làm được quá ít, công việc chưa đâu vào đâu. Nó chưa phụ giúp bố mẹ điều gì từ ngày ra trường. Một năm về nhà hai lần trong sự vội vã, nó nhìn thấy khóe mắt mẹ cay cay nhưng đành phải ra đi. Nó biết bố mẹ đã già đi rất nhiều nhưng vẫn nặng trĩu đôi vai gầy lo cho những đứa con đang còn ham vui, chưa nghĩ gì đến ổn định cuộc sống.
26 tuổi, nó vẫn mải mê đi tìm một điều gì đó mà không sao định nghĩa được. Trong khi bạn bè đã yên bề gia thất gần hết, nó vẫn lông bông ở dất Sài Gòn, ngày đi làm, tối về "nhâm nhi" mấy quyển truyện rồi mới ngủ một giấc say nồng. Lâu lâu, nó lại ghé thăm vài người bạn. Bạn nó lúc nào cũng mở đầu câu chuyện bằng: "Dạo này mày sao rồi? Có gì mới chưa?". Nó chỉ cười trừ. Nhưng đó là của ngày hôm qua, còn bây giờ, nó sẽ hoàn toàn khác khi bước sang tuổi 26.
Chào mừng tuổi 26, nó sẽ đi theo tiếng gọi của con tim mình mách bảo. Có thể nó sẽ phải xa Sài Gòn hay quê nhà yêu thương nhưng nó không hối hận vì quyết định của mình. Nó sẽ tìm cho mình một bờ vai để dựa và không để bố mẹ phải buồn lòng nữa. Nó sẽ mạnh mẽ, tự tin hơn, bước chân của nó sẽ luôn vững bền khi bên cạnh luôn có những người thân tin yêu thương.
"Con sẽ về, mẹ đừng lo nhé! Con sẽ về để được mẹ âu yếm"...
Vài nét về blogger:
Đây là những cảm xúc rất riêng của tôi, đó là miền ký ức tôi luôn mang theo bên mình - Thu Thủy.
Bài đã đăng: Cơn mưa và kỷ niệm, Cao nguyên ngày về, Loài hoa con gái, Xe đạp ơi, Mưa đêm.