Showbiz - Thứ tư, 1/7/2020, 00:00 (GMT+7)

Phương Anh Đào: ‘Một sáng thức dậy, tôi không thể cử động chân’

Sau nhiều năm sống chung với chứng bệnh cột sống, Phương Anh Đào càng trân trọng sức khỏe khi trải qua đợt nhập viện vì viêm đường ruột.

Tới quán café đúng giờ hẹn, Phương Anh Đào bước đi hơi tập tễnh. Cô bảo chấn thương ở chân chưa lành hẳn, chân vẫn còn đau. Cô tháo bột sớm hơn dự kiến chỉ vì công việc yêu cầu. Khuôn mặt gầy hơn nhưng nụ cười vẫn tươi tắn, nếu Đào không mở lòng tâm sự, khó ai nhận ra cô mới trải qua những ngày nhập viện vì ốm nặng.

Hạn chế phim vì bệnh

- Sau một thời gian điều trị, bên chân trái bị bó bột vì ngã khi leo núi của chị thế nào rồi?

- Đáng ra, tôi còn nửa tháng nữa mới được tháo bột. Nhưng tôi tháo bột sớm vì có lịch quay quảng cáo. Giờ chân tôi vẫn hơi đau, đi lại hơi khó khăn và chưa thể làm việc nặng. Bác sĩ yêu cầu tôi nằm yên một chỗ nhưng tôi đâu thể làm vậy, chỉ hạn chế di chuyển thôi. Có việc quan trọng tôi vẫn ra ngoài.

Phương Anh Đào bó bột tới họp báo hôm 9/6.

- Hồi đầu tháng 6, chị tới họp báo ‘Bằng chứng vô hình’ với một bên chân bó bột và cánh tay thì dán băng y tế. Sức khỏe và tinh thần của chị khi đó thế nào?

- Thực ra hôm đó tôi đang nằm viện. Trước đó bốn ngày, tôi bị chứng viêm đường ruột hành hạ, đau bụng và ói liên tục, sụt 5 - 6 kg. Đi làm trong tình trạng như vậy, lúc nào tôi cũng thấy mình sắp ngất nhưng vẫn ráng chịu. Tới lúc ráng hết nổi, tôi về nhà chuẩn bị mọi thứ và một mình nhập viện. Tôi giấu ba mẹ chuyện này, vì ba mẹ ở xa, lại lớn tuổi rồi. Nếu biết, ba mẹ lại lo lắng, rồi bỏ công bỏ việc lên Sài Gòn chăm tôi. Mình là con, không lo được cho ba mẹ thì thôi, bắt ba mẹ lo ngược lại thì không được.

Vì ngày hôm sau có họp báo, tôi tính trước mang theo bộ váy nào, đôi giày nào cho sự kiện. Tôi sắp hết vào valy giống như đóng đồ du lịch rồi kéo valy tới bệnh viện. Trên đường đi, tôi còn nghĩ nên ghé qua quán cơm tấm ăn một chút vì cả ngày ăn gì cũng ói hết. Nhưng sau đó tôi lại sợ có thể bác sĩ cho làm xét nghiệm, nội soi. Thế là tôi không ăn nữa, ôm bụng đói nhập viện. Ngày hôm sau, tôi nhờ chuyên gia make up tới phòng bệnh làm đẹp cho mình, phải nhờ chị ấy giúp tôi che hết vẻ nhợt nhạt.

Trong họp báo, nhìn tôi tươi tỉnh vậy chứ thực ra tôi rất mệt, bụng đau quặn từng cơn. Tôi tự thấy mình nói chuyện lan man. Những gì tôi chuẩn bị sẵn cứ trôi đi đâu hết. Có lúc, tôi còn không hiểu mình đang nói gì. Sau họp báo, tôi tiếp tục nhận phỏng vấn. Tới khi tôi quá mệt, thở không ra hơi, quản lý và trợ lý liền đưa tôi trở lại bệnh viện. Tôi điều trị bốn ngày mới được về nhà. Hôm đó tôi kiệt sức, chứ giờ nghĩ lại, tôi thấy chuyện nhập viện của mình buồn cười nhiều hơn.

- Sau đợt ngã bệnh vừa rồi, chị nghĩ sao về việc giảm bớt công việc, dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn?

- Thực ra đợt dịch nghỉ cũng nhiều rồi mà (cười). Tôi thích làm việc, thích có công việc để được vận động, tái tạo năng lượng, để thấy mình không ù lì, không thừa thãi trong đời sống này. Tôi chỉ mong có dự án nào đi quay thật xa, lên núi hoặc xuống biển, cho tôi thay đổi môi trường.

- Trước lần bị ốm này, sức khỏe từng ảnh hưởng đến công việc của chị thế nào?

- Trước giờ, tôi chỉ có vấn đề thâm niên liên quan tới cột sống. Tôi bị trượt đốt sống, hẹp khe cột sống, cột sống không thẳng. Vì vậy, tôi không thể tập thể thao nhiều, hay đau lưng, mất ngủ, ít khi tràn đầy năng lượng và thấy sảng khoái. Khi đi làm, tôi biết sức khỏe hạn chế nên chỉ tập trung vào diễn xuất. Hết cảnh, tôi ngồi một chỗ để nghỉ ngơi.

Tôi nhận ít dự án một phần vì sức khỏe, đam mê phim hành động cũng tạm thời phải gác lại. Nhiều lần, tôi ngậm ngùi từ chối lời mời thử vai, vì tôi sợ mình làm không tốt, vừa hại thân, vừa hỏng việc. Tất nhiên, tôi không phải quá tiều tụy đâu. Tôi vẫn đảm bảo công việc, vẫn nhiệt tình khi gặp gỡ, đi chơi cùng bạn bè.

Hiện giờ, tôi cải thiện được nhiều về sức khỏe, vì tôi đã biết sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, lựa chọn công việc phù hợp, điều chỉnh nhiều thói quen đời sống và từ biệt giày cao gót. Tôi chỉ mang giày cao gót trong vài tiếng khi dự sự kiện hoặc trong trường hợp công việc yêu cầu. Mọi người không cần quá lo lắng cho tôi.

- Khi công việc bị hạn chế về sức khỏe, kinh tế của chị chịu tác động ra sao?

- Với kinh tế, tôi nghĩ mình phải chấp nhận cân đối. Cho dù sức khỏe không có vấn đề, tôi cũng muốn nhận phim có chọn lọc, thay vì chạy theo số lượng. Đương nhiên, tôi không thể đòi hỏi thu nhập cao như nhiều đồng nghiệp.

Đã từng có buổi sáng tỉnh dậy, tôi đột nhiên không thể cử động chân, không thể ngồi dậy. Cột sống ảnh hưởng các dây thần kinh, làm tôi bị tê liệt trong vài phút. Cảm giác đó thực sự kinh khủng. Khoảnh khắc ấy tôi đã rất sợ. Tôi nhận ra sức khỏe và tinh thần là quan trọng nhất. Tôi lắng nghe cơ thể mình hơn, làm gì cũng tương đối, không dám quá sức. Bạn nghĩ mà xem, nếu tôi ôm đồm nhiều quá, kiếm được nhiều tiền rồi cũng chỉ đem số tiền đó đi khám bệnh, mua thuốc, vậy thì đâu có đáng.

Mọi người hay nhìn về chuyện đau ốm với góc nhìn tiêu cực. Nhưng với tôi, đó cũng là lời nhắc nhở để tôi biết cần quý trọng điều gì. Cho dù có sự nghiệp lừng lẫy, mua vài ba căn hộ, ở nhà đẹp, đi xe sang nhưng cơ thể rệu rã, tâm hồn nặng nề thì tôi cũng không hạnh phúc được. Tôi muốn mình được khỏe mạnh và bình yên.

Còn về kinh tế, tôi nghĩ tôi chịu áp lực ít hơn người khác. Với ngoại hình, tôi chỉ cần chỉn chu, ưa nhìn, không đầu tư tốn kém. Với sinh hoạt đời thường, tôi rất đơn giản. Tôi không muốn mình gồng quá vì làm vậy mệt lắm. Hiện tại, tôi đã lo được cho ba mẹ, không nhiều nhưng cũng ổn.

Những chèn ép thời mới vào nghề

- Năm 2018 từng là năm khá bùng nổ của chị với ba phim ra rạp. Nhưng tới nửa cuối năm nay, chị mới có hai phim mới là ‘Bằng chứng vô hình’ và ‘Vô diện sát nhân’. Lý do gì khiến chị bỏ trống hai năm trong điện ảnh?

- Hai năm qua, tôi từ chối khá nhiều dự án vì nhân vật không đủ khiến tôi thích. Tôi cũng không dám nhận các phim có cảnh "nóng". Tôi chưa thấy tự tin. Tôi ngại tiếp xúc với bạn diễn nam trong các cảnh thân mật lắm. Với lại, nghĩ đến cảnh mình hở hang đứng trước máy quay, tôi hơi sợ. Chắc lúc đó tôi không diễn nổi mất (cười).

Nhưng tôi nghĩ, sau này có thể tôi sẽ nhận các phim như vậy. Nói gì thì nói, tôi cũng muốn hình ảnh của mình đa dạng. Nhìn tôi, nhiều người nghĩ tôi nhẹ nhàng, nhưng bên trong tôi cũng có những sự nổi loạn riêng. Tôi tự thấy mình là kẻ tham lam về cảm xúc, khao khát được sống nhiều cuộc đời khi làm diễn viên, đi tới tận cùng của vui, buồn, đau khổ, thất vọng... trên màn ảnh.

Nhưng mọi sự thay đổi cần có quá trình. Nếu đầu năm tôi vừa theo đuổi hình ảnh nhẹ nhàng, tới cuối năm tôi đã có phim táo bạo, khán giả rất dễ bị ngợp. Tôi cảm thấy mình chưa đủ chín để làm việc đó. Tôi mong mình trưởng thành dần theo thời gian.

- Khi không đóng phim, nhiều diễn viên lựa chọn chơi gameshow, quay MV, quảng cáo. Mấy công việc đó đơn giản nhưng kiếm tiền nhanh hơn đóng phim. Tại sao chị không tích cực tham gia để hình ảnh của mình phủ sóng nhiều hơn và duy trì thu nhập?

- Đúng là nhiều người có quan điểm làm nghề như vậy. Tôi thì khác. Tôi không tham gia gameshow vì tôi thấy mình không có khiếu hài hước. Hơn nữa, các chương trình đó không phù hợp định hướng hình ảnh của tôi. Tôi thích các show về trải nghiệm như ‘Mỹ nhân hành động’, các chương trình về cộng đồng, ẩm thực, du lịch. Nhưng dạng show đó không được ưa chuộng lắm ở Việt Nam.

Thời mới vào nghề, tôi sẵn sàng nhận cả những sản phẩm tôi không thực sự thích, để người trong nghề và khán giả biết tới mình. Còn hiện tại, tôi kỹ lưỡng hơn trong lựa chọn, chỉ nhận dự án nào tôi có cảm xúc.

- Với tính cách hướng nội, chị từng gặp những chuyện bị chèn ép, bắt nạt nào trong nghề?

- Có chứ, nhưng chủ yếu là hồi tôi mới vào nghề. Hồi đó, tôi đóng một số vai phản diện trong phim truyền hình. Một bộ phận khán giả đã dùng những từ ngữ thô tục bình luận về tôi. Đọc những lời mạt sát như vậy, tôi thấy tổn thương. Tôi đã khóc nhiều và tự hỏi tại sao người ta có thể nặng lời tới vậy, dù tôi và họ không quen biết.

Nhưng về sau, tôi quen dần với chuyện này. Tôi cũng giữ chính kiến của mình, không thể vì một vài cá nhân độc miệng mà tôi bỏ nghề, bỏ vai mình thích. Tôi chỉ buồn vì cách cư xử không văn minh thôi. Bước ra đời thật, chưa chắc người ta dám nói thẳng như vậy. Nhưng qua màn hình và bàn phím, con người giống như mạnh dạn hơn hẳn, có thể mặc sức miệt thị nhau.

Trong công việc, tôi cũng từng bị chèn ép nhiều, chẳng hạn về lịch quay. Có đợt tôi nhận đóng hai phim. Lịch quay được xếp từ trước một tháng. Đoàn thứ nhất quay xong hôm trước thì hôm sau, tôi qua đoàn thứ hai luôn. Nhưng vì một số đàn anh, đàn chị là những ngôi sao khi đó bận việc đột xuất, lịch của cả đoàn phải thay đổi theo họ.

Thật lòng, tôi ở trong tình thế rất khó xử. Tôi cũng chỉ là người đi làm, lại mới chân ướt chân ráo vào nghề. Nếu tôi ở lại quay với đoàn này, thì đoàn còn lại biết quay làm sao? Làm vậy cũng sẽ ảnh hưởng uy tín của tôi. Tôi tìm mọi cách năn nỉ nhưng không được. Nhà sản xuất giống như ép tôi bỏ việc bên kia để làm bên này, dọa cắt hợp đồng của tôi. Họ coi công việc khác của tôi là tào lao, chỉ có dự án của họ mới là nghệ thuật chân chính. Tôi nhớ là lúc quay lại đoàn phim, tôi bị lườm nguýt. Tôi vừa làm vừa khóc. Tôi không muốn rơi nước mắt chút nào, nhưng sự ấm ức ở đâu cứ trào ra.

- Cũng trong những tháng ngày đó, chị gặp khó khăn thế nào với nghề diễn viên?

- Hồi đó, tôi khá đắt show quảng cáo và MV, nên không bị chật vật về kinh tế. Có điều, gần như tôi không gặp được bộ phim nào như mình kỳ vọng. Tôi casting rất nhiều, nhưng thử vai hoài không được. Có phim tôi được gọi tới vòng 2, vòng 3 lại không được chọn. Có nhiều lý do cho chuyện này lắm. Có thể tôi không đủ giỏi. Có thể tôi không đủ đẹp. Có thể tôi không đủ nổi tiếng, không đảm bảo được doanh thu và truyền thông. Chưa kể, một số trải nghiệm làm nghề không vui khiến tôi sốc, muốn tạm dừng nhận phim trong một thời gian. Cứ như vậy, tôi bắt đầu nản.

Từ ngày đầu tiên lựa chọn công việc này, tôi tự thấy mình không phù hợp là gương mặt giải trí. Nhưng tôi vẫn cho mình thời hạn năm năm để thử sức. Bởi tôi rất yêu nghề. Nếu từ bỏ sớm quá, tôi không cam tâm. Khi thời hạn năm năm đầu tiên của nghề diễn gần tới, tôi gặp được Nhắm mắt thấy mùa hè, bộ phim tạo nên dấu mốc đẹp trong sự nghiệp của tôi. Cho nên, tôi gia hạn thêm cho mình năm năm nữa. Khi hết năm năm lần thứ hai, tôi sẽ tiếp tục nhìn lại chặng đường đã qua, tự đánh giá và quyết định có gia hạn lần nữa không (cười).

- Nói vậy là chị luôn chuẩn bị tinh thần cho những thời hạn năm năm trong nghề. Chị có những kế hoạch dự phòng nào cho tài chính khi không còn theo nghề diễn?

- Ngay từ bây giờ, tôi có những kế hoạch riêng cho việc ổn định kinh tế và có ngã rẽ khác bất cứ khi nào nghề diễn viên "hết hạn". Tôi đang tìm hiểu một công việc khác, nhưng tạm thời tôi muốn giữ điều đó cho riêng mình. Tôi chỉ có thể tiết lộ là vài năm tới, tôi sẽ không ở Sài Gòn, mà chuyển tới nơi khác. Khi nào có dự án, tôi mới về Sài Gòn đóng phim. Với tôi, Sài Gòn là nơi để làm việc. Còn nơi tôi ở chính phải gần gũi thiên nhiên, giúp tinh thần thoải mái.

Trailer Bằng chứng vô hình
 
 
Phương Anh Đào có phim Bằng chứng vô hình ra rạp từ 10/7

Phong Kiều thực hiện
Ảnh: Lưu Thảo Trang - Chu Trần Minh Đức

Đánh giá phiên bản mới