Mashimay
Thành phố này vẫn tấp nập như nó vốn thế. Ồn ào và dễ làm người ta cô đơn. Em từng sợ mỗi lần đi giữa lòng Sài Gòn, sợ phải mải miết nhìn theo một dáng người, ngỡ thân quen như thực chất xa lạ. Em sợ va vấp phải những kỷ niệm đã lùi sâu vào quá khứ, không đau nhưng đủ khiến em chênh vênh một lúc. Thế rồi qua bao nhiêu nỗi sợ, điều em sợ nhất là sẽ bị lạc giữa chốn phồn hoa này. Em không sợ lạc đường, chỉ sợ bị lạc trong chính tâm hồn mình, cái cảm giác dễ làm người ta đuối sức.
Em nhớ có anh bạn từng khuyên em nên sống rộng lượng một chút. Tất cả là vì em, để em dễ thở hơn. Em từng cố gắng cảm nhận và thấu hiểu cho người đối diện. Có người đã dạy em cách đặt mình vào vị trí người khác để hiểu cho những hành động mà họ đang làm. Cũng thú vị, vì nhiều lần em cảm nhận tốt để thông cảm cho người khác.
Em từng nghĩ mình là một đứa ương bướng, ích kỷ và hay chấp nhặt. Em ghét phải chờ đợi người khác bởi em ít khi bắt người khác phải chờ đợi mình. Em ghét cả những lời hứa bâng quơ, dạng như có cũng được, không có cũng không sao. Em không thích. Người ta chỉ nên hứa khi biết mình sẽ làm được. Cuộc sống con người, trung bình 70 năm, thật sự ngắn ngủi, thế nên con người cần phải sống hết mình từng phút, từng giây. Người ta phải biết nắm bắt khi cơ hội đến bởi có những thứ chỉ xảy ra duy nhất một lần trong đời. Em tin thế.
Anh ạ! Người như em không thích bị đem so sánh với người khác. Sao cứ phải đem mình đi so với một con người khác, tính cách khác, trong một hoàn cảnh khác? Người như em, không thích gồng mình vào một cái khuôn của người khác. Em nghĩ, ai cũng thế cả. Người như em, không thích quen một người đàn ông luôn ngoái đầu về những điều đã qua. Người ta sẽ nghĩ gì về một người đàn ông luôn bị quá khứ ám ảnh, luôn ôm trong mình một nỗi dằn vặt khôn nguôi, luôn miệng bảo rằng "không sao" mà hành động thì trái ngược hoàn toàn? Người ta sẽ chỉ cười khẩy, nhíu mày rồi chẳng thèm quan tâm nữa. Quan tâm gì đến người không thể tự thức tỉnh bản thân. Quan tâm làm gì đến người không thể tự làm chủ chính mình, anh nhỉ?
Người như em, không thích đắm mình vào những nỗi đau riêng. Cứ than vãn và cần người ta cảm thông ư? Em không thích. Con người ta sẽ trở nên mạnh mẽ khi bước qua những lúc cô đơn nhất.
Người ta bảo người như em, khó tính quá, dễ làm bạn với cô đơn.
Người ta bảo người như em, mạnh mẽ quá, dễ làm đau mình lắm!
Người ta bảo người như em, sao cười nhiều đến thế mà lòng lại chất chứa bao phiền muộn?
Người ta bảo người như em, yêu thương nhiều quá dễ bị thất vọng và sụp đổ.
Người ta bảo người như em, đã bao nhiêu tuổi đâu mà lớn mồm viết này, viết nọ như thể dạy đời người khác.
Người ta cũng bảo, người như em, đã yêu bao nhiêu mà dám khoe với thiên hạ, đã thấu hiểu được bao nhiêu mà cứ thích bày tỏ cảm xúc với người khác?
Rồi...
Dù người ta có nói thế nào thì người như em, vẫn thích sống thật với cảm xúc của mình. Thích rong ruổi với những ước mơ và những lúc lang thang đến mệt rã rời.
Người như em, có niềm tin tuyệt đối vào bản thân và những gì mình đang cố gắng
Người như em, vẫn thích đi tô tượng những lúc căng thẳng, vẫn tươi cười vì sợ làm phiền lòng những người xung quanh...
Người như em, vẫn la cà đây đó dù mai là đến kỳ thi, vẫn mong có ai đó để mình dựa vào dù có thể xa xôi.
Người như em, một mình, nhiều phiền muộn, thích viết đấy, thì đã sao?
Chạm ngõ tuổi 23. Người như em, chắc chắn rồi sẽ hạnh phúc. Em tin thế!
Vài nét về blogger:
Nếu đã không thể nắm giữ, thì tớ sẽ tập buông tay và không bao giờ níu kéo :) - Mashimay.
Bài đã đăng: Cảm ơn quá khứ, Gia đình - hai tiếng thiêng liêng,Người con đất Quảng, Bầm mông thì đã sao?, Phép thử tình yêu,Cho một nửa của mình, Rồi sẽ lại yêu, Nông thôn ngày mất điện,Chuyện nàng 'đẹp', Từ điển bản thân, Hoa hồng đỏ giờ đã đổi màu,Lạc mất niềm đau, Sống là học cách yêu, Giáng sinh mùa lũ, Tớ biết mình là người hạnh phúc, Cài lại trái tim.