Mộc Diệp Tử
(Tôi làm thơ)
Ta đã đi qua những năm tháng không nhau
Đã thấy âu sầu gieo trong màu mắt
Đã thấy tim mình như đang đuổi bắt giữa thực và mơ
Và cuộc đời là một món nợ
Người đi vay yêu thương phải trả một cái giá quá đắt
Cho những lỗi lầm không thể trở lại để sửa sai bao giờ!
Ta đã đi qua những mùa chông chênh gió
Chông chênh buồn của những chiều ngồi bên ô cửa
Nhìn khói nhà bên thấy ước mơ về một mái nhà dường như xa xỉ đến nghẹt thở
Thấy cánh cửa tim mình vẫn mở mà yêu thương chẳng thể bước vào thêm một lần nào nữa
Thấy thèm những ngày mưa và một cái ôm của người mình yêu từ phía sau thật chặt
Thấy thèm một bàn tay và một bờ vai cho ta dựa vào những khi đau thương mệt mỏi
Bởi những lo toan tranh đấu giữa đời…
Đơn giản thế!
Mà sao ta vẫn không thể, không thể, không thể
Không thể yêu ai với tất cả những hoang dại
Của tuổi trẻ đã bỏ ta đi từ rất lâu rồi…
Vài nét về tác giả:
Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà chờ nghe thế kỷ tàn phai.
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa mà sao vẫn cứ lạc loài.
Tôi giống như một số nguyên tố cứ ngụp lặn trong cái vỏ bọc của chính mình. Bởi vì bản thân là số nguyên tố, chỉ có thể chia hết cho một và chính mình.
Nên ở tôi, luôn ẩn chứa sự đấu tranh giữa các mặt đối lập - của một người quá đỗi nhạy cảm và vô tâm, yếu đuối và mạnh mẽ, dịu dàng và bướng bỉnh, đơn giản và khó hiểu, tự ti và ngạo mạn, trẻ con và đàn bà. Tôi không đặc biệt nhưng tôi khác biệt - Đơn sắc rực rỡ một nét màu dứt khoát... Một số nguyên tố cô đơn nhưng không cô độc - Mộc Diệp Tử
Bài đã đăng: Người cũ, người mới, Văn hóa chỉ trích - chuyện bên ly cà phê, Nếu được chọn lại một lần nữa, Nỗi sợ của tuổi trẻ,Trở về, Hạnh phúc nơi căn bếp nhỏ,Sống giữa nhiều người, Hạnh phúc vừa đủ,Tuổi 18 - ký ức ngủ quên, Bí mật không thể nói, Và tách cà phê đã nguội,Hà Nội những ngày mưa,Niềm hạnh phúc giản đơn,Hạnh phúc không hề có shortcut, 2.555 ngày của tình yêu, Lạc trong thành phố,Bát canh ký ức,Niềm hạnh phúc giản đơn, Lầm tưởng trong tình yêu,Những hòn đá dành cho một đứa trẻ,Hạnh phúc là gì?, Trái tim mỗi cô gái.