Trong đời ai cũng có những nỗi niềm riêng, có đắng cay lẫn ngọt bùi. Tôi là một người con trai 25 tuổi, sinh ra trong gia đình nghèo ở thôn quê, cha mất sớm khi tôi học lớp một, mẹ không có khả năng làm kinh tế. Trước khi đến với cha, mẹ từng có một đời chồng, cuộc sống không hạnh phúc. Mẹ bị chồng bỏ, con cái theo bố đi nơi khác làm ăn sinh sống, không còn vương vấn, liên lạc gì. Bố tôi trước cũng bị vợ bỏ, kinh tế chẳng có sinh chán nản, ngày ngày lấy rượu để mua vui. Dòng đời xô đẩy hoặc do duyên số, số phận của bố và mẹ đã đến với nhau trong muộn màng, hai con người cùng cảnh ngộ, bị xã hội ghẻ lạnh, xa lánh.
Mẹ tôi hay lú lẫn, ngày ngày rượu chè, đi chỗ nọ chỗ kia, rất bê tha, tài sản trong nhà không có gì, chỉ một mảnh vườn, ngôi nhà ngói đã cũ, lụp xụp, không có mấy họ hàng thân thiết. Mẹ tôi tính cố chấp, rượu vào là bất cần đời, chửi bới vô cớ. Tôi lên 4-5 tuổi đã phải đi mò cua bắt ốc bất kể nắng hay mưa để kiếm bữa cơm qua ngày.
Khi đủ tuổi, mẹ cho tôi đi học. Do hoàn cảnh, tôi chẳng được như các bạn học cùng trang lứa, thiếu thốn rất nhiều từ cơm ăn áo mặc. Suốt 12 năm, tôi gần như không đóng tiền học, các thầy cô trong trường đều hiểu hoàn cảnh tôi. Tôi học dốt, ăn nói không khôn khéo, thi thoảng hơi có chút lưu manh. Từ nhỏ, tôi không có ai dạy bảo, mẹ cứ rượu vào chửi bới, bởi vậy tôi chai sạn nhiều, bị bạn bè hàng xóm khinh bỉ, chê bai làm tôi trở nên sống khép kín.
Rồi tôi cũng vào học cao đẳng, dần dần trưởng thành hơn, biết tự lập để kiếm sống. Tốt nghiệp, tôi đã tính sẽ tìm việc kiếm tiền, thế nhưng chẳng được lâu mẹ tôi lại ốm, tôi về quê. Gia đình chẳng có mấy người thân, nếu tôi mải đi làm, mẹ không có ai chăm sóc không qua khỏi thì sao. Do vậy tôi phải ở nhà đến giờ.
Mẹ tôi cứ dần lú lẫn, thần kinh có vấn đề, tôi chẳng thể làm kinh tế được, bạn bè chẳng dám chơi vì ngại mẹ tôi. Kinh tế gia đình tôi hiện nay thuộc dạng bét nhất trong xã. Trong khó khăn, tôi rất biết vượt lên, nhưng suy nghĩ là vậy, còn thực tế lại khác. Nhiều lúc muốn lấy vợ, muốn có một hạnh phúc mà nó xa vời quá, tôi phải chấp nhận hiện tại thôi. Kể câu chuyện đời mình, tôi mong nhận được sự chia sẻ của các bạn.
Phong
Gửi tâm sự bằng tiếng Việt có dấu tới email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.