Nhắc lại kỷ niệm về đêm tân hôn của vợ chồng mình, chúng tôi lại đùa nhau: "Phải là hành trình tân hôn mới đúng". Tôi hơn vợ 8 tuổi, khi tôi đã là một người đàn ông thành đạt và cũng có chút địa vị, từng trải xã hội thì vợ tôi lúc đó mới là cô sinh viên năm thứ ba, cô ấy hồn nhiên và đáng yêu, có lẽ tôi đã si mê cô ấy vì cái tính lãng mạn trẻ con nhưng lại rất hài hước ấy.
Khi cô ấy vừa tốt nghiệp đại học thì chúng tôi quyết định kết hôn, cả hai đều rất vui mừng hân hoan vì sẽ được ở bên người mình yêu mãi mãi. Vợ tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho lễ cưới với bản tính lãng mạn thừa có của cô ấy, từ những tấm ảnh chúng tôi chụp chung những buổi đi chơi cùng nhau, những nhà hàng, góc phố thân quen gắn liền với hai đứa, cô ấy đã làm thành một video chứa đầy những kỷ niệm ngọt ngào về "một thời để nhớ". Tất cả những kịch bản gì sẽ phải có trong lễ cưới, tôi đều vui vẻ cùng chuẩn bị theo "đạo diễn vợ", nhưng có những tình huống ngoài kịch bản mà có lẽ chúng tôi chẳng bao giờ ngờ tới.
Ảnh minh họa: IM. |
Sau bao nỗ lực chuẩn bị, chúng tôi đã có một lễ cưới trang trọng, ấm cúng và tràn ngập hạnh phúc trong khách sạn, đúng như đám cưới trong mơ của hai đứa, nhưng bù lại, vợ tôi có dấu hiệu cảm cúm vì mấy hôm thay đổi thời tiết lại vất vả lo chuẩn bị đám cưới. Tiệc kết thúc vào buổi trưa thì ngay chiều hôm ấy chúng tôi đi nghỉ tuần trăng mật tại Nha Trang. Dù vợ hơi mệt nhưng vé đã đặt trước nên chúng tôi vẫn hăm hở lên đường.
Ngồi trên máy bay, tôi chỉ chú ý chăm sóc vợ, liên tục hỏi cô ấy: "Em có mệt không, có cần uống thuốc không..", vợ vẫn hân hoan: "Em không sao, mệt nhưng mà vui, tối nay mình sắp được đi dạo trên bãi biển, đi ăn hải sản, em còn phải giữ sức đi chơi chứ". Tôi thì khấp khởi mừng vì đêm nay sẽ là đêm tân hôn của chúng tôi. Thế rồi sau khi đi chơi, đi ăn uống, ngắm biển đêm đúng như mong muốn của vợ, trở về khách sạn, đến phần đáng mong chờ nhất là đêm tân hôn thì vợ nũng nịu đặt tay chồng lên trán: "Anh ơi, đầu em đau quá, hình như em sốt".
Vậy là xong, đêm tân hôn đáng nhớ của tôi là cả đêm trông vợ, xem vợ bớt sốt chưa, chườm khăn, uống thuốc… nhân viên khách sạn cũng rất chu đáo, hỏi thăm rồi hỏi xem vợ chồng tôi cần gì thì cứ gọi họ, nhưng chắc họ cũng thương thầm cho cái anh chồng là tôi cũng nên. Hai ngày sau vợ vẫn còn mệt, không muốn chồng lại gần, không hôn môi vì "lây ốm của em đấy", chồng chỉ được thơm vào trán, vào má động viên vợ. Đôi tân lang và tân nương đành ngắm nắng vàng với biển xanh qua cửa sổ, để hưởng thụ không khí trăng mật, vợ bật những bản nhạc mà hai đứa thích nghe, chồng vừa hát theo vừa gọt hoa quả cho vợ ăn. Vợ nắm tay chồng: "Xin lỗi chồng vì em ốm làm hai đứa chẳng được đi chơi đâu", chồng chỉ cười bảo vợ ngốc. Phải đến ngày thứ tư, sau bao khát khao mong đợi, cùng với sự dịu dàng hết sức có thể, chồng mới dỗ dành được vợ, cả hai đã thuộc về nhau say đắm và đam mê sau một hành trình của đêm tân hôn.
Mỗi lần nhắc lại chuyện này, chúng tôi lại phì cười và coi nó là một kỷ niệm đẹp trong cuộc hôn nhân của mình. Sau này, vợ nói với tôi rằng: "Anh chăm sóc em lúc em ốm, khiến em cảm thấy yêu anh nhiều lắm, cảm động lắm, em cũng thương anh vì mấy đêm trăng mật rồi mà chưa được "làm chồng" nhưng chẳng hiểu sao em lại thấy sợ nên mới kệ cho anh phải chờ đợi". Tôi chỉ còn nước than thở: "Ôi cô vợ của tôi, em đã cho anh một đêm tân hôn nhớ đời". Kể câu chuyện này ra là lúc vợ tôi đã có bầu được hai tháng, chúng tôi mong sẽ cùng nắm tay nhau đi hết con đường mà chúng tôi đã chọn, con đường có tôi và em, cùng những hoa trái của tình yêu.
* Mời các bạn chia sẻ về những kỷ niệm trong đêm tân hôn để nhận quà tặng trị giá 10 triệu đồng, bằng cách gửi email về địa chỉ cuoihoi@ngoisao.vnexpress.net .
Lương Cảnh Tùng
(Hà Nội)