Tôi có lối sống không giống bất kỳ một cô gái nào khác cùng trang lứa. Ngay từ khi lên 10, tôi đã sống xa gia đình, không có sự đùm bọc của bố mẹ để đi theo đoàn xiếc. Đó là một công việc vô cùng vất vả và nguy hiểm. Tôi sống theo tập thể, học và làm việc theo kỷ luật. Sự khắc nghiệt đó đã tạo nên tính cách ương bướng và ngang ngạnh của tôi.
Đến năm 13 tuổi, tôi quen và thích anh. Độ tuổi đó tôi vẫn còn nhí nhố. 16 tuổi, tôi chính thức nhận lời yêu anh. Chúng tôi sống, học tập và làm việc cùng đoàn xiếc. Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Thời gian qua đi cho đến lúc tôi 24 tuổi và anh đã nhiều lần muốn hỏi cưới tôi. Nhưng tôi nói tôi không thích cưới. Quả thực, tôi sợ làm vợ vì nó quá sức với một đứa quen sống tự do như tôi.
Nhưng... Tôi lỡ có bầu và phải lấy chồng. Tôi nghỉ diễn ở nhà hai năm và bắt đầu làm quen với vai trò của một người vợ. May mắn thay, bố mẹ đẻ tôi đã mua cho tôi một căn nhà nhỏ 12m2 với bốn tầng, gọi là chỗ cho hai vợ chồng chui ra chui vào. Vậy là giấc mơ nhỏ của tôi đã toại nguyện vì cả hai vợ chồng đều là người ở quê.
Cuộc sống không chỉ vậy. Tôi cầm đồng lương trong tay ra chợ mà không biết mình sẽ làm gì, mua gì? Lương của hai vợ chồng tôi : 2 x 1.9 triệu = 3.8 triệu/tháng. Cộng thêm tiền phụ cấp cho mỗi buổi biểu diễn vất vả là 100.000 đồng. Trong thời buổi kinh tế khó khăn, người ta phải chi tiêu, ăn uống tiết kiệm thì có mấy ai đi xem xiếc. Vậy là hằng tháng, hai vợ chồng mong đợi khoản phụ cấp diễn chẳng được là bao.
Con được một tuổi, tôi gửi trẻ vì không có ai trông. Tiền gửi trẻ là 1.5 triệu/ tháng. Vậy là hai vợ chồng tôi lương chỉ đủ nuôi con. Cứ một vài tháng con tôi lại vào viện một lần. Mỗi lần tiền khám, tiền thuốc cũng ngót triệu bạc. Cứ thế vài tháng tôi lại gọi điện về cho mẹ. Tôi cố gắng kim nén để không khóc và mẹ tôi lại gửi cho tôi ít tiền. Chồng tôi lương không đủ cho bản thân anh. Vậy mà buổi tối anh còn đi học thêm, lại mất một khoản chi phí cho việc đi học. Khó khăn trong cuộc sống anh không nhìn thấy, để mặc tôi xoay sở.
Tôi quá mệt mỏi nên tâm sự với người cùng đoàn. Mọi người mắng tôi bảo chồng mày tốt tính, hiền lành như thế mày còn muốn thế nào nữa? Vâng, anh tốt nhưng cái tốt của anh có chăm lo được cho gia đình hay không? Có nuôi được con anh hay không? Tôi bất mãn với anh đâm ra tôi chán gét anh. Tình cảm của tôi vẫn còn và song song với tình nghĩa là sự bất mãn. Hai vợ chồng tôi ở hai phòng khác nhau. Tôi nói với anh nếu anh tìm được một cô gài nào tốt hơn tôi thì ly hôn. Còn bây giờ chúng ta sống với nhau theo kiểu hợp tác sống chung.
Tôi có một "khán giả" dành cho tôi tình cảm đặc biệt. Anh hơn tôi khá nhiều tuổi. Có một lần sau buổi diễn, anh đến xin số điện thoại và tặng tôi bó hoa. Một vài lần tôi nhận lời đi cafe với anh. Anh cũng đã có gia đình và một công việc khá thành đạt. Anh nói: "Anh hâm mộ công việc của tôi và anh thương tôi. Một tình cảm chân thành chứ không phải vì tôi trẻ đẹp mà anh muốn thể xác của tôi".
Tôi quen anh một thời gian mà chủ yếu liên lạc qua điện thoại vì anh ở quá xa. Thi thoảng anh lại tặng tôi món quà. Gọi là quà nhưng đó là một khoản tiền mà tôi có thể chăm lo cho gia đình của mình. Thật đáng xấu hổ cho một người vợ như tôi đúng không? Tôi không biết khi chồng tôi biết được tôi lấy tiền của người đàn ông khác để lo cho con anh, anh sẽ nghĩ sao? Anh có còn vô tư với cuộc sống gia đình nữa hay không?
Lan Ly
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả tư vấn, gỡ rối.