Từ xưa tới nay, tôi thường nghe mọi người phàn nàn vì chồng quá keo kiệt, nhưng giờ tôi lại thấy mình nằm trong một hoàn cảnh vô cùng tréo ngoe: đau đầu vì chồng quá hào phóng. Tôi năm nay 30 tuổi, mới cưới được một năm. Chồng hơn tôi 10 tuổi. Chúng tôi đã quen nhau hơn hai năm trước khi cưới. Chúng tôi chưa có con và dự định sang năm sẽ có em bé.
Tôi và chồng có công việc riêng. Chúng tôi đều là người có chí tiến thủ và siêng năng nên trước khi cưới chúng tôi đã tích cóp được một khoản tiền riêng. Công việc của tôi có thu nhập đủ chi tiêu nên tôi cũng không quan tâm nhiều đến vấn đề tài chính của anh. Lương của anh hơn tôi nên những khoản chi tiêu lớn do anh chi trả.
Nói về chồng mình, tôi khá hài lòng vì anh là người thương vợ biết lo cho gia đình. Anh hay mua quà tặng tôi và tôi cũng thường xuyên mua đồ cho anh ấy. Mọi điểm anh đều khá tốt nên tôi tin tưởng anh. Tuy nhiên, có nhiều chuyện xảy ra làm tôi phải suy nghĩ về cách chi tiêu của chồng mình.
Chuyến công tác nào tôi cũng thấy chồng mua quà tặng bạn, thậm chí còn mua cho cả vợ, con bạn những món quà có giá trị. Có lần anh còn kể với tôi anh mua điện thoại tặng vợ bạn vì thấy cô ấy tội nghiệp. Tôi xin nói đây chỉ là mối quan hệ bạn bè vì anh cũng hay đưa tôi đi gặp gia đình bạn anh ấy. Tôi tiếp xúc và biết bạn anh ấy có điều kiện kinh tế rất tốt thậm chí còn hơn cả chúng tôi nhưng họ sống rất tiết kiệm, chỉ chi tiêu cho những gì cần thiết.
Chồng tôi đi đâu cũng đưa tôi đi cùng nên tôi biết anh đối xử tốt với tất cả bạn anh chứ không riêng gì ai. Tôi biết anh tốt tính nhưng đôi khi tốt quá thì lại đau đầu. Điều làm tôi bực bội là chồng tôi lo cho người khác nhưng lại chẳng quan tâm đến bản thân mình. Tôi biết được trước đây khi chưa quen tôi, có lúc anh làm ăn thất bát, phải ăn mì gói qua ngày thậm chí kéo dài cả năm trời dẫn đến đau dạ dày mà anh cũng chẳng quan tâm chữa trị. Năm ngoái anh bị đau lại. Tôi gặng hỏi anh, bực quá tôi la mắng và dẫn anh đi khám thì anh mới chịu đi. Kết quả là để lâu dẫn đến biến chứng phải nằm viện phẫu thuật.
Về phần chi tiêu cho mình cũng vậy, anh hiếm khi mua gì cho bản thân, thậm chí đi đâu một mình có đói anh cũng chẳng ăn gì mà anh phải mua về cả nhà cùng ăn. Nhiều lúc tôi thấy thương chồng vô cùng. Do đó, anh đi đâu tôi cũng phải chuẩn bị sẵn và phải nhắc nhở chồng. Nhiều khi tôi thấy mình nhắc chồng còn giống như nhắc một đứa trẻ.
Vấn đề sẽ chẳng là gì nếu chúng tôi quá dư giả, đằng này cả hai vợ chồng ngoài chi tiêu hàng tháng chúng tôi còn phải lo thêm để trả tiền nhà. Nhà chồng tôi mua có diện tích lớn nên mỗi tháng số tiền dùng để trả ngân hàng không phải là nhỏ. Tôi cũng có đầu tư thêm và có vay ngân hàng nên tôi cũng phải lo trả ngân hàng hàng tháng. Vì dịch bệnh tạo ảnh hưởng nặng tới thu nhập nên tháng trước anh còn bảo tôi bán xe rồi mua xe khác để tiết kiệm chi phí.
Về phần bạn anh, tôi thấy có nhiều người tốt nhưng cũng có không ít người thấy tính anh hào phóng nên lợi dụng. Tôi trò chuyện, khuyên anh xem xét về chuyện giúp đỡ bạn bè cũng như cân đối chi tiêu, nhưng tính anh vẫn không thay đổi.
Đỉnh điểm là hôm vừa rồi tôi nghe anh nói cho bạn anh vay 100 triệu đồng làm ăn. Dù dịch bệnh ảnh hưởng thu nhập mà anh cho vay không cần suy nghĩ, thậm chí bạn vay tiền cũng chẳng hứa hẹn khi nào trả lại tiền. Chuyện bạn bè của anh, tôi không muốn can thiệp sâu nhưng thực tế chúng tôi cũng đang khó khăn. Tiền đó là tiền để dành vợ chồng tôi dự định sang năm sẽ sinh em bé. Chúng tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt sau đó anh nói bạn bè gặp lúc khó khăn phải biết giúp đỡ nhau.
Tôi thương chồng mình nhưng không biết phải làm sao để anh thay đổi. Mọi người ngoài cuộc có thể sẽ nhìn nhận vấn đề khách quan hơn. Vì thế, tôi muốn xin lời khuyên của mọi người xem tôi nên làm gì để chồng bớt lo cho người khác. Thực sự tôi thấy rất mệt mỏi. Tôi xin chân thành cám ơn!
Thùy Trâm
Độc giả tư vấn cách giải quyết cho nhân vật ở phần bình luận bên dưới bài viết. Nếu có tâm sự cần được gỡ rối, bạn đọc gửi về bichhang@vnexpress.net. Ban biên tập sẽ chọn đăng những bài viết phù hợp.