Mình năm nay 26 tuổi, học xong Cao đẳng và đi làm vài năm sau đó quay lại trường học tiếp Đại học. Khi mình đang có công việc ổn định và đúng chuyên môn thì mình quyết định nghỉ để đi học Đại học. Lúc ấy ai cũng nói mình quyết đoán, dám từ bỏ công việc để đi học. Nhưng lúc ấy vì nhiều lý do, và cũng vì mình còn trẻ nên muốn có tấm bằng nghiêm chỉnh cho bằng bạn bằng bè.
Lên Hà Nội học mình đi làm ở một công ty nước ngoài, tuy tiền lương không nhiều nhưng mình cũng đủ trang trải cuộc sống nơi phồn hoa đô hội này. Vừa học vừa làm tới lúc gần học xong thì mình phải bỏ việc vì không sắp xếp được thời gian, hơn nữa nhóm cũng gây khó dễ cho mình vì hay trốn làm để đi học.
Nghĩ lại thời gian vừa học vừa làm đó mình nghĩ chẳng bao giờ có thể vất vả như vậy nữa. Sau này không đi làm nữa mình nhận chu cấp của gia đình, mình cũng chỉ nhận chi cấp vài tháng nay nhưng nhiều khi mẹ cứ hay than vãn: "Già rồi vẫn còn phải nuôi cho ăn học". Mình nghĩ mà chạnh lòng kinh khủng.
Ngày xưa đi làm dư đồng nào là gửi cho mẹ hết ấy. Mình không đi làm nhận tiền mẹ gửi cũng ngại lắm chứ, nhìn bạn bè nó kiếm được tiền mà mình nhận tiền gia đình xấu hổ biết bao. Mình từng có lần nói suy nghĩ cho mẹ nghe, nhưng mẹ vẫn cứ luôn than thở như vậy mỗi lần mình xin tiền.
Giờ thi tốt nghiệp xong mình muốn ở lại Hà Nội tìm việc gì đó làm tạm, khi nào ở quê xin được việc thì về, nhưng mẹ bắt mình về bằng được. Thậm chí còn nặng nhẹ, giận không thèm nói chuyện khi mình nói không muốn về. Giờ ở quê bạn bè đi làm xa hết, những đứa ở nhà thì cũng lấy chồng hết rồi, mình không muốn về nhà là vì như vậy đó đó, buồn tẻ, cô quạnh.
Ảnh minh họa: Simple. |
Tính mình thích bay nhảy, muốn làm nhiều thứ, mình có ước mơ, có hoài bão, nhưng nếu nói ra mẹ sẽ chỉ coi đó là những điều vớ vẩn, vì mẹ chẳng bao giờ tin con. Mình cảm thấy thất vọng và buồn kinh khủng vì mẹ có suy nghĩ như vậy về con cái.
Giờ đây mẹ bắt mình về quê bằng được vì một lý do hết sức... chính đáng, về giúp dì bán bia và dạy thằng em ôn thi đại học. Mình nói với mẹ là nếu không có mình thì dì có thể thuê người khác bán, đâu cứ nhất định là phải mình, nhưng mẹ đưa ra hang trăm lý do: nào là "nhà dì nợ nần nhiều thuê người tốn kém", còn dạy em học, "chú thì đi làm ăn xa"... Thậm chí mẹ còn nói mình là người không có trái tim khi mà không biết thương dì.
Có lẽ một phần lý do mẹ bắt mình về quê cũng là vì gần đây có người mai mối, một anh ở gần nhà tán tỉnh mình. Ý mẹ muốn mình lấy chồng gần nhà, muốn xin việc cho mình ở gần nhà. Mà thật sự thì mình không muốn làm việc như vậy, cho dù là làm ở một nơi nào đó không phải ở Hà Nội đi chẳng nữa.
Thời gian trước, mình có đăng một dòng tâm sự lên trên mạng, ngay lập tức mấy đứa em họ liền gọi điện về mách mẹ nó, rồi mọi người thông báo cho nhau và khi mình về nhà lại lãnh đủ, Đôi khi mấy đứa em còn "thêm mắm thêm muối" vào nói xấu mình nữa. Bây giờ thậm chí mình còn sợ nói chuyện với mấy cô nhà mình nữa, nhỡ mà nói gì không phải thì cũng mệt. Thú thực bản thân thấy gia đình mình hết sức phong kiến, cổ hủ, đi ngược lại văn mình thế giới.
Không biết khi mình nói ra ước mơ của mình mọi người có cười mình không nữa, nhưng thực lòng, lý do mình muốn ở lại Hà Nội này thêm một thời gian nữa là vì mình muốn tham gia vài nhóm tình nguyện. Mình muốn đi đến những nơi mà dân mình còn nghèo khổ, mình muốn giúp đỡ nhiều người, mình muốn góp sức lực nhỏ bé cho xã hội.
Mình biết để làm được điều đó mình phải có công việc ổn định và nguồn thu nhập kha khá, mình cũng đã cố gắng nộp hồ sơ ở nhiều nơi cho dù làm trái ngành nhưng chưa chỗ nào liên lạc với mình. Mình không sợ làm việc vất vả, chỉ sợ mình chưa cố gắng mà đã bỏ cuộc như thế này thôi. Giờ mẹ và gia đình cứ bắt ép mình như vậy, thực sự mình không biết phải làm sao để đẹp lòng gia đình?
Hạ Vy
* Gửi tâm sự của bạn để được độc giả chia sẻ, gỡ rối tại đây. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu.