Nó cảm thấy lòng bớt nặng, bớt nhớ nhung, bớt day dứt khi được ở một mình trong khoảng thời gian đó, khoảng thời gian nó đã từng rất nhớ. Nó không đủ lãng mạn để mà suy nghĩ vẩn vơ, chỉ đơn giản vì tự nhiên nó thấy nhớ vậy thôi. Nó cũng không đủ tinh tế để cảm nhận thời khắc chuyển đổi màu sắc đó, chỉ thấy nó thật ngắn ngủi và chóng vánh. Nó thích chào buổi sáng với nụ cười trong veo và vô tư lự như ngày trước nhưng có lẽ sẽ không được nữa. Nó càng cố vui thì càng thấy gượng gạo nên thôi đừng cố nữa. Nó ghét chính bản thân mình, nó không ngờ một con bé luôn biết vui như nó bây giờ lại luôn ở trong tâm trạng bão hòa, không thể dung nạp thêm cũng chẳng thể nào trút bỏ. Tình cảm trong tim nó như bị nghẽn lại, chẳng thể tiến thêm cũng chẳng thể quay lại được nữa. Nó cảm thấy chỗng chếnh,không phương hướng, hụt hẫng, chới với và buồn vô hạn. Nó cảm thấy mình như đang mắc kẹt giữa một mớ hỗn độn, sự áy náy, cảm giác có lỗi, nỗi nhớ, tình yêu và lý trí. Nó cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi mê cung lòng vòng đó nhưng dường như càng cố vùng vẫy thì càng bị xây xát nhiều hơn. Nó mệt mỏi trong bế tắc. Nó thấy nhớ anh, nhớ đến đắng lòng nhưng nó không thể gọi anh, không thể gặp anh, không thể làm gì hơn ngoài việc muốn ở một mình và gặm nhấm nỗi buồn của riêng nó. Nó cứ để nỗi buồn mãi len lỏi vào từng ngõ ngách trong tim nó, miệng nó cũng không còn muốn tía lia như ngày nào nữa.
Nó chưa bao giờ nghĩ nó lại ở trong hoàn cảnh này, cũng chưa bao giờ nghĩ hay đúng hơn nó chắc chắn sẽ không bao giờ làm việc có lỗi với nhiều người như thế này nhưng… Nó ghét vẻ ngạo mạn, phớt đời, lạnh lùng và rắn rỏi của anh. Nó ghét vậy mà sao nó vẫn nhớ và yêu anh. Tại sao vậy chứ, tại sao lại để nó yêu anh? Tại sao? Nó muốn để dành những khoảnh khắc thời gian dừng lại nhưng nó không thể. Nó muốn nói lời xin lỗi với anh vì nó đã xuất hiện trong cuộc sống của anh. Nó biết với anh nó chẳng là gì cả, chỉ có nó đang tự làm tổn thương chính bản thân mình thôi. Nó luôn cố đi tìm cho mình một ý nghĩ thỏa hiệp để tự an ủi mà sao càng tìm nó càng không thể chấp nhận nổi bản thân. Người nói lời xin lỗi phải là nó vì nó ngây ngô, vì nó yêu anh và đơn giản vì nó là người có lỗi. Nó cần phải trưởng thành lên trong cảm xúc. Nó buồn nhưng chẳng còn con đường nào khác dành cho nó cả. Nó phải tiếp tục đứng để bước tiếp cho hết ngày mới vừa đến. Nó sẽ tập buông tay để quên anh, để anh mỉm cười thanh thản, buông tay để mọi thứ tồn tại như vốn dĩ tự nhiên mà có, buông tay để nó không bị tổn thương thêm nữa. Trong lòng nó luôn mong anh bình an và hạnh phúc. Anh à, em chỉ nhớ một lần này nữa thôi, nhớ một lần nữa thôi rồi em sẽ quên! Em yêu anh! Mũi cà chua
Mũi cà chua