Tình yêu của chúng tôi đã được hơn hai năm. Chuyện của chúng tôi giống như những câu chuyện tình lãng mạn trong tiểu thuyết. Ngay từ lần đầu trông thấy em, tôi đã đem lòng yêu mến. Tôi thường đứng trên ban công nhìn xuống lớp em và ngắm em chơi đá cầu với chúng bạn. Tôi không dám làm quen. Khi đủ dũng cảm để viết thư tay làm quen thì có một tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Do em mặc chiếc áo xanh đoàn viên nên tôi cứ ngỡ em là bí thư của lớp ấy. Tôi lại không quen ai trong lớp em nên không biết thông tin gì về em. Chỉ nghe qua một người bạn của tôi biết tên bí thư lớp đó. Và tôi đã gửi thư và vẽ tặng một bức tranh làm quà ngỏ lời làm quen với cô bí thư ấy. Sau đó tôi mới biết mình nhầm.
Em bắt đầu có ấn tượng về tôi trong dịp ấy. Chúng tôi quen nhau, nhắn tin cho nhau hàng ngày. Đến một ngày, tôi nói rằng tôi yêu em thì em chỉ khẽ gật đầu. Tình yêu của chúng tôi đẹp và nhẹ nhàng, đã tạo điểm tựa cho tôi đỗ vào trường đại học mà tôi mong ước. Tôi và em quyết phải đỗ vào trường mình muốn để mọi người không thể nói yêu đương không lo học. Đi học xa nhà, cứ hai tuần một lần, tôi lại về quê để thăm gia đình và gặp em.
Năm tiếp theo, em cũng thi đậu vào trường em theo đuổi. Tôi mừng vì cả hai bước đầu đều đạt được nguyện vọng. Tình yêu của chúng tôi vẫn rất đẹp cho đến một ngày, khi gia đình tôi biết chuyện. Gia đình tôi khuyên tôi nên xem xét vì cho rằng gia đình em làm nghề mổ lợn là nghề "không có phúc". Tôi không cho rằng chuyện đó ảnh hưởng nhiều lắm và vẫn muốn tiếp tục yêu em. Nhưng không hiểu sao một lần nói chuyện với em, tôi ngốc ngếch thế nào mà lại đi nói chuyện đó với em.
Em lặng im không nói gì. Sau đó òa khóc và nói muốn chia tay với tôi. Lần ấy tôi đã giải thích với em rất nhiều rằng tôi không quan trọng việc ấy. Gia đình tôi cũng không có thành kiến gì với gia đình em nhiều. Chỉ đơn giản là góp ý thôi. Em cũng xuôi nhưng dường như điều ấy đã khiến em không còn vô tư như trước nữa. Em nói em sợ gia đình tôi.
Tệ hại nhất là mẹ em biết chuyện đã kiên quyết không cho em tiếp tục tình cảm với tôi. Mẹ em nói tuổi của chúng tôi không hợp, lấy nhau chỉ khổ sau này. Vài lần nữa em nói muốn chia tay nhưng tôi biết rõ rằng em vẫn yêu tôi nhiều lắm, chỉ vì em không vượt qua được áp lực từ phía gia đình. Tôi biết em rất khổ tâm vì chuyện đó. Nhiều lúc tôi cảm thấy chuyện của tôi sao lại ngang trái như vậy.
Có nhiều cô gái để mắt tới tôi nhưng không ai làm tôi rung động nhiều như em, dù có những cô gái nhan sắc hơn em. Ở em, tôi cảm thấy được sự chăm sóc, bình yên. Tôi cũng nhận thấy em có những cảm giác như vậy. Tôi còn nhớ một lần phải nằm viện, thập tử nhất sinh. Tôi nhập viện và yếu đến mức không thể báo cho em biết. Các bác sĩ nói tôi hầu như không có cơ hội qua khỏi. Nhưng trong cơn mê, tôi đã mơ thấy em. Cùng với sự chăm lo của gia đình, bác sĩ thì tình yêu và niềm tin với em có lẽ đã cứu sống tôi. Các bác sĩ cũng nói tôi là trường hợp đầu tiên trong bảy năm trở lại đây có thể chiến thắng bệnh này. Qua người em họ, tôi mới biết rằng em đã biết chuyện tôi bị ốm và rất lo lắng. Em khóc hàng đêm vì nghĩ rằng tôi giấu không cho em biết, nghĩ rằng tôi không còn yêu em nữa.
Tôi biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được người con gái nào giống em. Em chính là phần còn lại trong tôi mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm. Tôi không muốn và cũng không cần người con gái nào khác ngoài em. Tôi có thể vượt qua mọi rào cản để giữ em, nắm lấy hạnh phúc của mình. Nhưng em lại không thể mạnh mẽ như tôi. Dường như em vẫn bị đè nặng bởi những quan niệm về "hợp tuổi" và "mẹ chồng nàng dâu" (không biết em nghe ở đâu nói rằng mẹ tôi rất ghê, trong khi sự thật lại không phải như vậy).
Tôi hiểu những cảm giác ấy của em nhưng tôi không muốn mất em. Gần đây em nói em sẽ cắt đứt liên lạc với tôi và sẽ cố quên tôi. Em nói rằng như vậy sẽ tốt cho cả hai, sẽ hạnh phúc cho cả hai. Tôi không muốn điều ấy chút nào. Những lần trước, chúng tôi thử tạm xa nhau nhưng đều không quá hai hoặc ba ngày là chúng tôi không thể chịu được. Tôi không muốn em khổ tâm vì phải đứng giữa tình yêu và gia đình. Nhưng tôi cũng rất sợ mất em, mất đi người con gái duy nhất tôi yêu. Tôi thật chẳng biết mình phải làm gì bây giờ ?
Lovely Vampire
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.