Ngay từ đầu, khi lý trí của em còn đủ mạnh mẽ, em đã từ chối tình cảm của anh và khuyên anh hãy từ bỏ, vì em biết, em vi phạm rất nhiều nguyên tắc mà bản thân anh đặt ra cho chính mình. Nhưng anh kiên định với tình cảm của mình, rằng anh bất chấp nhứng nguyên tắc kia để yêu em, chấp nhận quá khứ của em, quá khứ sẽ mãi là quá khứ, giờ anh và em chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai. Em đã dần cảm động trước tình cảm của anh, mở lòng để đón nhận anh. Thời gian đầu, em ngập chìm trong hạnh phúc, càng ngày em càng thấy yêu anh hơn, em tin rằng em đã tìm thấy chỗ dựa của cuộc đời mình. Đôi lúc, anh nhắc đến quá khứ của em, có lúc còn buông lời xúc phạm, nhưng sau vài ngày giận dỗi, anh và em lại trở về bên nhau. Em nghĩ rằng, vì anh yêu em nên anh mới ghen như thế. Em say trong men tình không nhận ra anh đang ghen với quá khứ, cái quá khứ chưa từng có sự xuất hiện của anh. Rồi anh nhắc đến quá khứ của em ngày càng nhiều, anh lăng mạ em thật cay nghiệt. Vậy mà sao em cứ mù quáng mà bấu víu, níu kéo tình yêu của anh. Anh tuyên bố thẳng, nếu em muốn lấy anh, anh sẽ biến cuộc sống của em thành địa ngục. Anh không bao giờ chấp nhận một đứa con gái không còn trong trắng làm vợ mình. Vậy mà em vẫn không chịu tỉnh ngộ, em khủng hoảng, em đau khổ vì sợ mất anh. Chính điều này lại càng làm anh coi thường em. Nhưng giờ thì em không còn sức để cố gắng nữa anh ạ. Em mệt mỏi vì phải đuổi theo anh lắm rồi. Em sẽ buông tay, nếu không cuộc sống của cả anh và em đều trở thành địa ngục. Đưa ra được quyết định này với em khó khăn quá anh ạ, lý trí và tình cảm vẫn đang đấu tranh, giằng xé trong em. Níu kéo gì nữa khi tình yêu của anh dành cho em không còn, đúng ra là không đủ lớn để anh có thể chấp nhận cái quá khứ mà anh gọi là ngu xuẩn của em. Em suy sụp, tinh thần em xuống dốc, trong đầu em lúc nào cũng chỉ có hình bóng của anh. Em chìm đắm trong những kỷ niệm đẹp khi chúng ta mới yêu nhau, em không chịu chấp nhận cái thực tại đau đớn này, rằng em không còn anh nữa. Em đến với anh không trọn vẹn, nhưng em đã yêu anh một cách trọn vẹn, với anh, điều này không đủ. Anh à, giờ em thấy bế tắc quá. Biết rằng chia tay sẽ là giải thoát, nhưng lòng em không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu người ngoài nhìn vào thì cho rằng, em yêu mù quáng. Mà đúng thế đấy chứ, anh nhỉ? Hy vọng thời gian sẽ chữa lành vết thương! Em không cố quên, mà em sẽ cố để không nhớ anh nữa. Tạm biệt anh, mèo hen!
Tôm