Chúng tôi không phải vợ chồng, cũng không còn là người yêu, chính xác thì chúng tôi là người yêu cũ của nhau. Chúng tôi từng yêu nhau, vui có, buồn có, giận hờn, yêu thương như bao đôi lứa khác. Sẽ là bình thường với tôi cho đến khi ra trường nhưng với anh thì khác. Anh là con tàu luôn lăn bánh còn tôi chỉ là một bến đỗ trong muôn vàn cái bến khác trong hành trình tình ái của anh. Giờ anh đã có bạn gái mới, cô bé đó cũng yêu anh thật lòng. Tôi đã ngàn lần nhủ với mình rằng "hãy chấm dứt" nhưng không thể.
Mỗi khi trời mưa, nỗi buồn trong tôi về chuyện tình cảm với anh lại ùa về, lại là những tin nhắn đi của tôi và đáp lại cũng là những tin nhắn an ủi của anh. Và chúng tôi lại bất chấp đến với nhau dù anh nói không còn yêu tôi nhưng anh vẫn đến. Đàn ông là vậy mà. Để rồi khi anh ngủ, tôi lại đọc những tin nhắn trong máy anh. Tôi thấy có lỗi với người con gái đang được coi là người yêu anh. Tôi thấy ghê tởm chính bản thân mình, không cưỡng nổi những cám dỗ khi cô đơn. Tôi biết khi viết lên những lời tâm sự này mọi người có thể nói tôi là loại con gái không ra gì nhưng tôi viết lên đây để chia sẻ tâm trạng của mình.
Lối đi nào tốt cho tôi đây khi mà tôi vẫn còn yêu anh, tôi đau khổ đọc tin nhắn của anh với người mới nhưng chẳng để làm gì. Vì thế mà tôi ghét mưa, mưa khiến nỗi buồn của con người tưởng chừng như đi vào ngõ cụt, cơn mưa bất chợt của tháng ba...
Socola