>> Đàn ông Việt cợt nhả và thiếu chung thủy
>> Bạn trai quá vô tâm với tôi
Tôi và chồng xảy ra xung đột, lúc ấy tôi đang mang thai được 2 tháng nhưng bác sĩ bảo bị động thai, cần được nghỉ ngơi và tẩm bổ. Nhưng chuyện lại xảy ra quá bất ngờ với tôi. Chuyện là như thế này:
Hôm đó tôi cùng chồng và đứa con gái 5 tuổi đi chơi, và nhậu với bạn chồng. Khi ra về, chồng tôi cũng đã say. Chúng tôi có nói chuyện và cãi nhau, do anh chọc tức và xúc phạm, tôi không kiềm chế được nên ngồi đằng sau tát anh một cái (nhưng tôi nương tay). Tôi biết là mình sai nên khi anh với ra đằng sau đánh tôi, tôi đã im lặng.
Đi được một đoạn, anh đánh tôi lần nữa. Tôi nói: "Thôi đủ rồi nhé!" nhưng đến chỗ dừng đèn đỏ, anh lại đánh lên đầu tôi. Rồi anh ấy chửi bới tôi tới khi đến nhà. Tôi không muốn cãi nhau nên ôm đứa con gái đang buồn ngủ xuống xe trước, anh nhào tới định đánh tôi nữa. Tôi tránh nhưng không ngờ trúng con gái tôi. Nó khóc ầm lên làm tôi xót ruột. Lúc đó, tôi mới tức điên lên và ôm con bỏ chạy.
Ảnh minh họa: Inmagine. |
Trong lúc đang chạy tôi mới nhớ mình đang có thai 2 tháng nên ngừng lại và bỏ con gái xuống đi bộ. Tôi bắt taxi về nhà ngoại lúc 12h đêm. Ngày hôm sau, tôi đau bụng và ra huyết, đi cấp cứu nhưng bác sĩ bảo không giữ được thai do tôi chạy và ôm con bé nặng gần 20kg. Tôi buồn và sụp đổ, lặng lẽ về nhà ngoài nằm nghỉ ngơi, không muốn về nhà chồng.
Đến tối, bố tôi gọi điện cho mẹ chồng báo sự việc, xin phép cho tôi về bên nhà để tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi. Tôi nghĩ, chồng tôi sẽ hối hận vì anh đã vô tình làm xảy ra chuyện đau lòng này. Nhưng không, từ lúc tôi nằm ở nhà, anh không hề qua thăm một ngày nào, chỉ bảo khi nào tôi về sẽ qua đón.
Anh chỉ có đi ăn nhậu. Tôi hỏi tại sao anh không quan tâm gì đến mẹ con tôi, khi tôi vừa mất con, đau cả thể xác lẫn tinh thần? Anh đổ thừa là tại tôi bỏ đi (nếu không bỏ đi, chẳng lẽ để cho anh đánh mình mãi hay sao). Anh nói, tôi đi được thì về được và đổ tại con gái mà tôi mất đứa con nên mới đánh nó. Tôi đau khổ và tuyệt vọng.
Không nhờ con người với nhau mà không có một chút thương xót. Anh không tỏ ra ăn năn, hối cải mà còn nói tôi bỏ đi là sai, vì thế anh không xuống nhà thăm tôi một ngày nào hết. Tôi thấy anh quá vô tâm. Mất một đứa con xót xa đến chừng nào, vậy mà anh không những không an ủi tôi mà còn như vậy. Tôi đang nghĩ sẽ ly hôn. Tôi đang rất buồn , mong mọi người hãy đưa ra lời khuyên giúp tôi.
Độc giả giấu tên
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.