Cách đây 7 năm, ngày tôi đi lấy chồng, mẹ đứng bịn rịn nhìn theo chiếc xe rước dâu mắt ngấn nước. Bà nói không thành tiếng, bảo sau này tôi đừng áp lực chuyện phụng dưỡng cha mẹ mà cứ sống hạnh phúc là đủ. Kể từ ngày lấy chồng, tôi hầu như chẳng lo được cho mẹ điều gì. Thậm chí thỉnh thoảng bà còn gửi cho con tôi đồng quà tấm bánh.
Nhà có hai anh em, tôi là út; anh trai tôi sang Nhật làm việc rồi quyết định ở lại còn tôi lên thành phố lập gia đình. Kể từ lúc bố mất, mẹ tôi sống một mình cô độc trong căn nhà rộng thênh thang ở quê. Thỉnh thoảng anh trai tôi đón mẹ sang Nhật chơi nhưng chỉ được một thời gian là bà đòi về vì nhớ tôi.
Mẹ tôi bảo suốt những năm qua chưa một ngày yên lòng vì lo cho tôi. Bà thương con út lương ba cọc ba đồng; chồng thì sức khỏe yếu, một tuần đi làm mà mất ba buổi nghỉ. Tiền học của các cháu, tiền điện nước hay đám xá, bà luôn chủ động hỗ trợ. Một tuần hai lần, mẹ tôi đi xe buýt từ quê lên thăm con, tay xách, nách mang cơ man gạo, thịt, rau, củ...
Tháng hai năm ngoái, mẹ mang hết số tiền tích cóp được từ khoản hàng tháng anh trai tôi gửi về, tiền lương hưu, tiền bố mẹ tiết kiệm từ ngày xưa... để hỗ trợ vợ chồng tôi mua căn chung cư giá rẻ sau mấy năm ở nhà trọ. Bà bảo hai cháu lớn rồi, cần cuộc sống ổn định và môi trường rộng rãi để học hành, phát triển. Tôi thấy xấu hổ lắm, vì ngoài ba mươi tuổi chẳng cho mẹ được gì, còn xin của bà. Nhưng ông xã động viên sau này hai vợ chồng cố gắng làm ăn để phụng dưỡng mẹ.
Từ sau Tết, mẹ tôi ốm liên tục. Có dạo bà nằm bẹp trên giường gần một tuần; tôi phải chạy đi, chạy về mỗi lần hơn 50 km để chăm sóc. Thấy vậy, chồng tôi đề nghị đón bà lên thành phố ở cùng. Mẹ tôi không muốn phiền các con nên chỉ đồng ý lên ở tạm đến khi nào khỏe hơn sẽ lại về nhà cũ.
Được một tháng, tôi bất ngờ vì mẹ bảo muốn chuyển lên thành phố ở hẳn. Mẹ muốn gần các cháu vì càng già càng sợ cô đơn. Chẳng mảy may đắn đo, tôi hăm hở về quê mang thêm cho bà ít quần áo đồng thời dọn dẹp nhà cửa rồi khóa lại. Tôi những tưởng từ nay sẽ được bù đắp cho mẹ những vất vả, hy sinh trong suốt thời gian qua.
Buổi chiều đi làm về, tôi thấy chồng thất thần ngồi ở sofa còn mẹ đứng tựa cửa như sắp khóc. Bà bảo không thể giấu tôi chuyện này nữa vì hậu quả đã đi quá xa. Trong thời gian mẹ ở tạm nhà tôi, bà đã mủi lòng khi nghe con rể ngày ngày thủ thỉ chuyện chán việc nhà nước muốn ra ngoài kinh doanh. Anh khuyên bà bán nhà với vườn ở quê cho anh vay, khi ăn nên làm ra sẽ trả cả vốn lẫn lãi. Mẹ tôi thương con lại chẳng chút nghi ngờ nên lập tức bán nhà được 920 triệu đồng đưa cho anh.
Chồng tôi nào biết làm ăn. Anh cầm số tiền gần 1 tỷ đồng ném vào rượu chè, cờ bạc. Thỉnh thoảng mẹ tôi sốt ruột hỏi về công việc, anh trả lời ậm ừ đang tìm địa điểm mở quán, kiếm mối nhập hàng...
Lúc không còn một đồng, anh về quỳ gối thú nhận với mẹ tôi khiến bà gần như gục xuống. Bà bảo đã biết đầu tư cho anh sẽ rủi ro nhưng mong muốn con gái, con rể có cuộc sống tốt hơn nên giấu giếm con trai ruột để bán đi ngôi nhà. Mẹ tôi nghẹn giọng rằng giá anh làm ăn thua lỗ, hay bị người ta lừa, chắc bà không đến mức đau khổ. Nhưng con rể mang tâm huyết cả đời của bố mẹ vợ đi đánh bạc thì quả thực không chấp nhận được. Mẹ tôi suy sụp còn tôi chết lặng vì giờ đây không biết sẽ sống thế nào?
Tôi phải làm gì trong hoàn cảnh này, khi mà tiền đã mất rồi, còn người chồng ấy tôi cũng không thể tiếp tục chung sống. Nhưng tôi còn hai con, chúng mới lên ba, lên năm; cả căn chung cư đang ở vẫn nợ 200 triệu đồng trả góp? Mong nhận được lời khuyên từ độc giả giúp mẹ con tôi sớm vượt qua cú sốc này.
Phạm Hảo
Gửi tâm sự bằng tiếng Việt có dấu tới nguyengiang@vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.