Tôi 24 tuổi, chưa một lần yêu ai, cương quyết sẽ không yêu ai vì tôi sợ khi yêu mà không thành thì đau khổ sẽ là người con gái. Cuối cùng tôi cũng gặp vướng mắc trong tình cảm.
Mùng 2 Tết tôi cùng mấy chị đồng nghiệp ghé nhà của một chị trong công ty chơi và gặp anh, anh là em trai của chị ấy, anh hơn tôi một tuổi, chúng tôi dù chỉ mới quen nhưng nói chuyện rất hợp, như là đã biết nhau từ trước vậy. Rồi mùng 4 Tết tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ nói muốn làm quen với tôi, tôi hỏi ai nhưng người đó nhất định không nói mà chỉ nói là người mà tôi đã gặp lúc Tết, nói tôi cố nhớ thử đó là ai. Tôi đoán là anh nhưng cố tình tỏ ra như không biết, sau một hồi bị tôi tra hỏi, vặn vẹo đủ thứ thì anh cũng nói ra.
Rồi hằng ngày, sáng và tối anh đều nhắn tin với tôi, anh làm ở bệnh viện của tỉnh, còn làm thêm ở phòng khám tư, công việc rất bận rộn nhưng vẫn luôn tranh thủ nhắn tin hỏi han tôi. Càng nói chuyện tôi càng thấy anh giống với hình tượng của một người bạn trai mà tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay, cả tôi và anh đều nhận thấy hai đứa có rất nhiều điểm chung, từ sở thích, thói quen đến tính cách, rồi từ đó chúng tôi quen nhau. Thế mà chưa một lần anh hẹn tôi đi chơi, chỉ toàn là hứa “khi nào rảnh anh chở em đi chơi nhá“, buồn lắm nhưng tôi không trách móc gì anh, cảm thấy thương anh hơn.
Tôi và anh quen nhau hơn nửa năm mà chỉ qua những dòng tin nhắn. Rồi bỗng môt ngày những tin nhắn của anh gửi cho tôi hời hợt, thưa dần, linh tính của con gái cho tôi biết có việc gì đó và anh đã thay đổi, tôi nhắn tin mà không một lời đáp lại từ anh. Tôi buồn và bực bội vì không rõ lý do vì sao anh lại cư xử như vậy. Tôi kể chị anh nghe, vì làm chung công ty nên tôi và chị anh rất hay gặp và nói chuyện với nhau. Chị anh nói anh được bệnh viện cho đi học liên thông rồi học cao học, ít nhất cũng phải mất 5 năm, anh sợ tôi và anh cứ nói chuyện lâu mà không đi tới đâu, tôi phải chờ đợi anh lâu như vậy thì tội lắm, vì thế anh phải im lặng. Tôi không ngờ tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy, nếu thế thì anh cũng phải nói cho tôi biết lý do chứ.
Rồi sau hơn 3 tháng không liên lạc, tự nhiên anh lại nhắn tin hỏi thăm tôi, anh nói sáng nào đi làm cũng thấy tôi, có hôm anh đi trực về ngang qua tôi mà tôi làm lơ, anh muốn gọi nhưng lại sợ không dám nên thôi. Ngày nào anh cũng thấy nhưng chỉ lẳng lặng nhìn tôi từ phía xa. Rồi lại thêm một lần im lặng nữa, tôi rơi vào tình trạng buồn bã, trách anh vì sao lại đối xử với tôi như vậy, vì sao lại làm đảo lộn suy nghĩ trong tôi? Vì sao anh thoáng đến rồi lại thoáng đi, đem tình cảm của một đứa con gái chưa lần nào yêu ai ra đùa giỡn như vậy? Hàng chục câu hỏi vì sao trong tôi. Càng buồn tôi càng nhớ anh nhiều hơn, nhớ những dòng tin nhắn của anh.
Tôi nói với bản thân, anh không đáng để mình phải buồn, phải bận tâm, trên đời này còn nhiều người đâu chỉ có riêng anh, nói là thế nhưng không thể nào quên anh được. Tôi viết ra dòng tâm sự này với mong muốn được chia sẻ cùng các bạn. Xin chân thành cảm ơn.
Hân
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu