>> Tôi muốn chia tay nhưng anh dọa giết
>> Anh lấy tôi vì thương hại
Em là một người sống nội tâm nên rất ít khi đem tâm sự của mình để san sẻ với người khác. Hôm nay, em lấy hết can đảm của mình để bày tỏ nỗi lòng, mong nhận được sự chia sẻ của các anh, chị.
Em và anh ấy quen nhau đã hơn một năm. Anh đã 33 tuổi, em thì 25. Hơn một năm vượt qua rào cản của gia đình hai bên, chúng em vẫn yêu thương, quyết định đến với nhau và dự định sẽ tiến tới hôn nhân. Em biết rằng quyết định này sẽ làm cho rất nhiều người khó xử và không chấp nhận em vì hai bên gia đình, đặc biệt là ba, mẹ em không muốn em kết hôn với anh trai của chị dâu. Một phần ông, bà không muốn sau này em phải khổ vì anh là con trai trưởng trong nhà, mọi gánh vác đều tập trung ở anh. Còn ba, mẹ anh tư tưởng thoáng hơn và tôn trọng quyết định của con trai nên đã không còn ngăn cấm.
Ảnh minh họa: Inmagine. |
Tuy nhiên, họ hàng bên anh vẫn coi thường và không chấp nhận em, điều này khiến em vô cùng đau khổ và dằn vặt trong lòng. Vì yêu anh, em đã bỏ tất cả để được sống bên cạnh anh. Em đã giấu ba, mẹ để lên đây sống gần anh. Em biết mình đã sai khi phải quyết định như thế này. Mọi người khinh thường em dù em có làm đúng thì người ta cũng nhìn em bằng cặp mắt, thái độ khác.
Hàng ngày, sau khi đi làm về, em lại tất bật với công việc nhà, mãi cho đến khuya mới xong, mệt mỏi cũng không dám than vãn cùng với ai. Em có lỗi với ba, mẹ em nhiều lắm, để cho ba, mẹ phải khổ cực và nếu như họ biết điều này thì sẽ đau lòng biết chừng nào? Có nhiều lúc, em tự hỏi, hy sinh như vậy có đáng hay không và có chịu đựng được nữa hay không?
Riêng đối với anh, anh cũng thương em nhiều lắm nhưng tính tình lại hay vô tâm, nên cứ giao hết mọi việc nhà cho em, và thường không hiểu cảm giác của em để chia sẻ. Em cảm thấy ngày càng mệt mỏi và muốn từ bỏ tất cả. Em biết dù sau này có sống tốt như thế nào thì mọi người nơi đây cũng sẽ khinh thường em, vì cái tì vết quá sâu, không sao rửa sạch.
Em muốn được đường hoàng, chính thức là vợ của anh và muốn được mọi người thương yêu nhưng sao khó quá. Phải phấn đấu đến khi nào để người khác hiểu và cảm thông cho mình? Em cũng không dám tâm sự với anh vì anh hay suy nghĩ tiêu cực, khiến em lại càng thêm mệt mỏi.
Bây giờ, thật sự em rất cần một bờ vai để tựa vào. Con người khi khổ đau, buồn tủi thì mới nhận ra được sự quý giá của gia đình nhưng đã muộn rồi. Em đã không còn con đường để quay lại, nhưng cũng không can đảm để bước tiếp đi. Em và anh yêu nhau nhưng liệu tình tình yêu này có bền vững để xây đắp một gia đình? Khi mà trong lòng em luôn canh cánh nỗi dằn vặt và tự ti, buồn tủi vì em luôn bị so sánh là người thua xa so với những người bạn gái trước đây của anh. Họ đẹp, giỏi, có tiền, còn em thì chẳng có gì cả.
Em rất mong muốn được mọi người hiểu và chấp nhận. Và giá như anh ấy là em thì chắc có lẽ anh sẽ hiểu được cảm giác của em lúc này, sẽ cảm thông, chia sẻ với em nhiều hơn. Em không còn vui vẻ, hồn nhiên mà ngày càng trở nên ít nói và ít muốn tiếp xúc với ai vì em sợ cái nhìn của họ. Em sẽ phải làm gì đây để mọi chuyện được tốt đẹp hơn? Để em là em của ngày nào? Xin anh, chị hãy cho em một lời khuyên.
Minh
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.