Tình đầu của tôi cũng bắt đầu với mái trường cấp ba đầy trong trẻo và thơ ngây. Lần đầu tiên tôi biết để ý đến một người khác giới là năm lớp 10, còn anh học trên một lớp. Ngày nào tôi cũng ra lan can để ngắm anh, nhìn xa xa, anh cũng thật đẹp trai với nụ cười luôn thường trực trên môi. Thế nhưng, tình cảm ấy có lẽ chỉ là sự ngưỡng mộ của riêng mình tôi. Các kỳ thi cũng cuốn tôi vào guồng quay học hành để tôi tạm thời quên đi anh. Một năm học mới lại bắt đầu, ngày tựu trường cũng là lúc tôi bắt gặp lại gương mặt thanh tú đã khiến trái tim non trẻ này rung rinh.
Anh xuất hiện với đôi mắt sáng, lông mày rậm và vóc dáng cao lớn đầy mạnh mẽ. Tôi lại càng vui hơn khi biết rằng lớp mình học ở ngay trên lớp anh. Có xấu hổ quá không khi phải thổ lộ rằng, giờ ra chơi nào tôi cũng cúi người xuống để xem trộm anh đá cầu, nghe trộm anh nói chuyện và cười đùa với đám bạn. Chẳng biết từ khi nào tôi đã thay đổi vì anh. Tôi không còn đi học sớm như mọi ngày mà cố tình đi học sát giờ, chen chân để đi song song với anh. Vẫn chưa thỏa mãn, tôi còn cố đợi anh ở nhà xe rồi theo sau anh để lên lớp. Cảm giác đi sau, ngắm anh từ phía sau thật là lạ và thích thú. Như một thói quen khó bỏ, nếu lớp tôi học 5 tiết còn anh học 4 tiết, tôi sẽ đứng nhìn anh đi khuất sau cánh cổng mới yên.
Chưa hết đâu, tôi còn gom góp từng đồng lẻ để xuống lớp anh mua đồ ăn vặt, ngắm anh qua ô cửa sổ, theo dõi anh đang làm gì mà không muốn về. Anh ấy đâu biết rằng, có một đứa ngốc xít luôn theo sau anh, lo lắng và tò mò về anh như thế nào. Buổi sáng hôm ấy như thời khóa biểu, lớp tôi có giờ thể dục. Trong lúc tôi đang ngáp dài ngáp ngắn vì đêm qua thức muộn làm bài thì anh đi ngang qua. Vội ngưng ngáp vài phút để ngắm anh đến vẹo cả cổ thì con bé đứng bên khều tay hỏi: "Ê mày nhìn gì đấy". Tôi đáp mà mắt không rời anh: "Trai đẹp mày ạ, chắc tao chết mất". Con bé nhìn theo rồi phán câu xanh rờn: "A, anh Tùng gần nhà tao. Ơ mà anh ý có bạn gái rồi".
Sau khi nghe xong những lời nói như xát muối vào trái tim, mặt tôi ngắn tũn biểu lộ sự thất vọng đến tột cùng. Thế nhưng, tôi vẫn đâu có chịu từ bỏ. Ngày nào tôi cũng hành hạ con bạn ngồi bên rằng: "Mày tìm hiểu lại đi. Mày có biết là tao buồn lắm không mà nói vậy". Cuối cùng thì thông qua cái A rồi đến anh B, chị C, tôi cũng nhận được câu trả lời hợp lòng thiên hạ: "Xin lỗi mày nhá, tao nhầm. Anh Tùng vẫn còn FA nha". Đọc xong tin nhắn của nó mà tôi muốn lao tới bóp cổ nó ngay. Có biết là tôi buồn, tôi mất ngủ mấy ngày không? Có biết là tiếng chiếc lá rơi đến tiếng hắt xì của thằng em trai cũng làm tôi cáu không? Nghĩ tiêu cực thế thôi, tôi vẫn còn phải nhờ cậy con bạn thân yêu nhiều lắm. Được cái là con bạn mà tôi không hy vọng mấy vào độ IQ lại thông minh đột xuất. Bắt sóng được đối tượng nó liền về xin số anh ý và nhắn tin là tôi thích anh.
Kể từ giây phút đó, tôi biết mình không thể tự nhiên mà tiếp cận anh được nữa. Tôi quyết định mở lời trước, viết một lá thư và nhờ đứa bạn chuyển tới anh. Tôi hồi hộp chờ đợi hồi âm của anh, thấp thỏm, xấu hổ và lo lắng. Tối hôm đó, anh nhắn tin, nói anh buồn cười quá: "Sao em lại viết em ụch ịch chạy theo anh", "Em ngố lắm biết không". Cứ thế chúng tôi quen nhau. Hàng ngày anh đứng đợi tôi ở dưới cầu thang, di di mũi giày: "Sao em lề mề như con mèo vậy? Biết anh đếm tên em cả trăm lần rồi không". Tôi phụng phịu: "Em xin lỗi, là do em bận trực nhật. Mà con mèo nó có lề mề đâu anh", tôi cứ léo nhéo mãi như thế. Sân trường nắng gió luôn chứng kiến cảnh tượng một đứa lùn và một đứa cao đi bên nhau, chí chóe, véo mũi nhau. Ngày sơ kết học kỳ đến, chúng tôi cùng gấp những chiếc máy bay phi xuống sân như những cô cậu học trò khác. Có một điều tôi vẫn thắc mắc rằng chưa bao giờ anh nói yêu tôi. Tôi phải hiểu tình cảm này thế nào đây?
Vân
* Gửi tâm sự của bạn tới địa chỉ email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối. Lưu ý bài viết bằng tiếng Việt có dấu