>> Anh bảo tôi đi làm để có tiền cưới anh
>> Tôi cả nghĩ hay anh không yêu tôi
Tôi và anh quen nhau qua một người bạn chung, anh theo đuổi tôi từ bao giờ không hay. Chúng tôi quen nhau cũng được 3 năm. Trong khoảng thời gian đó, yêu nhau được 6 tháng thì trục trặc, tạm gọi là chia tay 2 tháng.
Tôi chẳng biết gì về anh cả, mỗi lần hỏi công việc của anh là gì, anh đều bảo: Công việc của anh vất vả lắm, không được như em đâu (vì tôi là công chức nhà nước), rồi anh và gia đình chỉ là lao động chân tay thôi... Nghe anh nói vậy, tôi cũng không hỏi nữa.
Đó chỉ là lúc quen nhau, còn khi yêu nhau, cũng với câu hỏi đó thì anh trả lời: "Hôm nào em đến nhà anh thì sẽ rõ tất cả. Anh không cần phải nói gì thêm". Anh còn bảo, nếu không được như những gì tôi mong đợi thì có bỏ anh không? Và rồi tôi đã chờ đợi ngày mà anh sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình, cho đến tận bây giờ.
Ảnh minh họa: Inmagine. |
Yêu anh mà trong đầu tôi luôn nghĩ, liệu anh có yêu mình thật không? Bởi yêu nhau mà hai hoặc ba ngày mới nhắn tin một lần, đôi khi có những tin nhắn ngắn ngủn, cụt lủn như: "Em đang làm gì đấy?" hay "Em đã ăn cơm chưa?". Tôi trả lời thì anh lại im bặt. Tôi có cảm giác như anh hỏi để lấy lệ thôi. Thậm chí có lúc anh đi đâu xa hay làm gì, tôi đều không biết. Tôi nói thì anh bảo như vậy gò bó lắm. Và tôi cũng như anh, đi du lịch hay về quê, cũng không nói với anh. Chúng tôi chỉ biết về những chuyến đi xa của nhau khi chuyện đã xảy ra rồi.
Anh nói anh không được khéo lắm đâu, anh không biết cách thể hiện tình cảm... Cũng có lần, chúng tôi đã ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau, nhưng rốt cuộc vẫn thế, chẳng ai chịu mở hết lòng mình cả. Tôi có cảm giác giữa chúng tôi có một khoảng cách khá lớn mà không thể kéo lại gần được. Ba tháng sau khi chính thức nhận lời yêu anh thì chúng tôi cãi nhau, chúng tôi cãi nhau trước 8/3 một tuần. Có lẽ chuyện cũng không có gì to tát lắm, nếu là một người đàn ông độ lượng thì anh sẽ phải hỏi tôi nguyên do hay đại loại anh nên là người làm lành trước. Nhưng cái tôi trong anh và tôi quá lớn nên chẳng ai chịu làm lành hay nói chuyện trước cả.
Ngày 8/3, tôi vẫn nhận được hoa từ anh nhưng anh chẳng nói với tôi lời nào, vì thế mà tôi hỏi anh: "Anh không có gì để nói với em sao?", thì anh bảo: "Không nói gì là nói tất cả rồi đấy". Tôi không hiểu ý anh là gì.
Bình thường những ngày như thế anh thường rủ tôi đi chơi, nhưng tôi đã chờ và càng chờ thì càng thất vọng. Tôi lại nghĩ, hay anh đã có người con gái khác, tặng hoa chỉ là trách nhiệm thôi và rồi tối hôm đó, tôi đã nhắn tin và hỏi anh rằng: "Có thể chúng ta chưa hiểu hết về nhau, nhưng em muốn hỏi anh. Anh muốn chúng ta đi tiếp hay dừng lại?". Anh nhắn: ''Anh đồng ý dừng lại theo đúng ý của em".
Dường như anh đổ hẳn lỗi lên đầu tôi, anh chỉ là người thực hiện như đúng ý định muốn của tôi. Rồi chúng tôi không liên lạc với nhau trong suốt 2 tháng tiếp đó. Tôi rất buồn, ngồi nghĩ lại những ngày tháng mà anh đã theo đuổi mình. Mùa đông mưa phùn, lạnh giá nhưng anh vẫn đi đón khi tôi đi học về, hay những buổi anh đi theo sau mỗi lần tôi đi chơi cùng bạn bè mà tôi không hề hay biết, rồi cả những buổi trưa tôi đi làm anh đều chờ tôi ở cổng cơ quan cho dù trời có nắng nóng gay gắt đến đâu đi chăng nữa. Tôi có phần hơi tiếc nuối bởi đã nghĩ rằng, anh theo đuổi tôi như vậy, thế mà anh lại dễ dàng bỏ cuộc hay sao?
Và rồi tôi cũng tự nhủ mình phải quên anh vì chắc gì anh đã yêu mình thật lòng? Mình phải vững tin lên, phải làm lại từ đầu, mình không thể gục ngã được... Ngày lại nối tiếp ngày trôi qua, thế rồi tôi bị tai nạn, nhờ người bạn chung mà anh cũng biết chuyện. Những ngày tôi nằm viện anh đều đến chơi. Tôi cũng không biết anh đến thăm tôi với danh nghĩa là bạn hay là người yêu nữa? Chúng tôi lại quay lại với nhau, anh quan tâm đến tôi hơn, chịu khó nhắn tin và gọi điện hơn. Nhưng cũng chỉ được vài tuần, có lẽ chỉ trong thời gian tôi đau ốm thì anh mới chịu khó nhắn tin hỏi thăm thôi. Còn khi tôi đã khỏe rồi thì thời gian và mật độ nhắn tin của anh cũng giảm hẳn.
Tôi cũng không hiểu tại sao nữa, và rồi trong đầu tôi lại hiện lên những suy nghĩ viển vông, rằng anh có thực sự yêu mình? Hay anh đã có người con gái khác? Thực sự đến bây giờ anh cũng chưa cho tôi biết về công việc, gia đình, và cả bạn bè anh nữa... Trong khi mọi thứ về tôi anh đều biết rất rõ, về công việc, gia đình, thậm chí là họ hàng của tôi. Khi tôi và anh không liên lạc nữa, tôi đã tâm sự với một người bạn và bị mắng một trận. Rồi người bạn đó đã khuyên tôi: "Dẹp, dẹp hết! Riêng cái khoản yêu đương mà không biết gì về lai lịch thì yêu cái nỗi gì?". Giờ đây tôi cũng không biết mình phải làm gì nữa? Nên đi tiếp hay dừng lại?
Cô bé hay dỗi
* Gửi tâm sự của bạn về changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.