Tôi sinh ra tại một vùng quê nghèo khó, từ nhỏ khi chứng kiến cảnh bố mẹ làm lụng vất vả để nuôi anh em tôi ăn học, chúng tôi đã bảo nhau cố gắng để làm bố mẹ vui lòng. Hiện anh tôi có công việc ổn định và lập gia đình, còn tôi làm cho một công ty nước ngoài với mức lương khá tốt. Phải nói rằng tôi đã rất nỗ lực để có được công việc này, bố mẹ cũng vui mừng vì anh em tôi trưởng thành, tự lo cho cuộc sống của mình.
Lên cấp 3, tôi phát hiện mình bị cận thị, trong đó có một mắt bị nhược thị (nhìn mọi thứ rất mờ, hầu như không thấy gì). Tại thời điểm đó, ba đã đưa tôi đi khám khắp các bệnh viện nhưng bác sĩ đều nói rằng đã quá muộn để có thể khôi phục được mắt nhược thị của tôi, có nghĩa là tôi chỉ có thể nhìn cuộc sống với mắt còn lại. Tôi cảm thấy vô cùng suy sụp vì không nghĩ nó lại xảy ra với mình, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình thường để bố mẹ không lo lắng.
Gần đây, tôi thấy mọi thứ tồi tệ đi rất nhiều, mắt còn lại của tôi nhìn ngày càng mờ, nhìn một vật thành hai, đi khám thì bác sĩ cũng chỉ bảo đây là kết quả của việc chênh lệch thị lực giữa hai mắt, tôi phải thích nghi với nó. Bình thường tôi là người khá lạc quan, luôn quan niệm rằng nếu cố gắng hết sức và suy nghĩ tích cực thì những điều tốt đẹp sẽ đến, giờ khi nghĩ đến tình trạng của mình, tôi thực sự cảm thấy tồi tệ, không biết có thể duy trì đôi mắt hiện tại trong bao lâu nữa, đến một ngày tôi sẽ không nhìn thấy gì.
Tôi mới 28 tuổi, còn rất nhiều điều muốn làm. Tôi từng nghĩ sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mua chung cư rồi đón bố mẹ lên ở cùng, nhưng với tình trạng hiện tại tôi sợ không thực hiện được. Tôi đã nghĩ sẽ bỏ việc hiện tại để đi làm một công việc chân tay, như vậy sẽ không phải tiếp xúc với máy tính quá nhiều, hy vọng có thể duy trì tình trạng mắt, điều đó đồng nghĩa với việc bao nhiêu năm nỗ lực, cố gắng của tôi trước đây là vô nghĩa. Đôi khi tôi nghĩ cuộc sống này có bất công với mình quá không, khi tôi đã luôn cố gắng hết sức để được như hôm nay. Tôi cũng không làm điều gì xấu với ai, khi rảnh rỗi còn tham gia các đợt tình nguyện, giúp các em vùng cao học tiếng Anh.
Bố mẹ rất mong tôi lập gia đình, nhưng thực sự tôi không tự tin để đến với bất kỳ ai, không nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận khi biết về câu chuyện của tôi. Tôi không nói dự định này với bố mẹ vì nghĩ ông bà sẽ không chịu đựng nổi. Tôi chia sẻ câu chuyện này, rất mong anh chị nào trong hoàn cảnh như tôi có thể chia sẻ để tôi tiếp tục có niềm tin vào cuộc sống phía trước.
Hường
Gửi tâm sự bằng tiếng Việt có dấu tới email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.