Hoàng Yến Anh
Về Hà Nội được hơn ba tuần rồi nhưng vẫn không tìm được cảm giác quen thuộc nơi này. Vẫn nhớ, vẫn thương nước Đức và những tháng ngày tuy vất vả nhưng bình yên nơi đó. Có lẽ, mình đã đi quá lâu và quá xa. Xa đến nỗi bây giờ xứ lạ trở thành nhà và quê hương chỉ còn trong nỗi nhớ.
Ba tuần ở Hà Nội, phần lớn thời gian là mình “trốn” trong nhà. Số lần gặp gỡ bạn bè đếm trên đầu ngón tay. Bạn bè thắc mắc sao Emma năm nay về trầm thế, không thấy í ới bạn bè, không thấy hoat động chương trình gì cả. Nói chung là khác hẳn với lần về năm ngoái. Cũng không biết nói sao. Có lẽ, mỗi giai đoạn sống trong đời mỗi khác. Trong Kinh Thánh Cựu Ước có một câu viết rất hay: “Dưới bầu trời này, mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời”.
Trước khi về nhà đã xác định rõ rằng chuyến trở về lần này sẽ chỉ ở bên gia đình thôi. Thế nên cho đến giờ phút này, lúc bình yên nhất vẫn là được ở trong nhà, được ngồi với bố, được hàn huyên đôi ba điều với mẹ, được ăn những bữa cơm gia đình ấm áp. Mình đã không mong nhiều hơn thế nên đến giờ phút này cũng không có điều gì khiến mình phải tiếc nuối, dứt day. Chỉ thấy mình có lỗi với bố, với mẹ khi chỉ chừng dăm ba tuần nữa lạ vỗ cánh bay xa. Đã từng rất muốn hỏi mẹ rằng: “Có bao giờ mẹ thấy hối tiếc không khi ngày ấy đã để con đi xa và giờ đây con đã xem xứ lạ là nhà?”. Nhưng rồi không dám hỏi. Tự tìm cho mình câu trả lời trấn an rằng chắc mẹ sẽ không hối tiếc gì đâu vì nơi đó con gái mẹ hạnh phúc cơ mà.
Mười ba năm trước, bố mẹ và bạn bè tiễn mình qua Đức dưới trời thu Hà Nội. Mười ba năm sau, mình trở về cũng đúng mùa lá rụng và hoa sữa vấn vương trên khắp các phố phường. Hà Nội của mười ba năm qua đã đổi thay rất nhiều. Mình cũng thế.
Tháng năm không chờ đợi mùa, cũng chẳng chờ đợi ai. Lá rụng theo mùa, hoa sữa vẫn nồng nàn như thế, nhưng trong trái tim mình, tất cả đã khác xưa. Ngày không quay trở lại, nhưng tạ ơn trời, một vài điều đep đẽ tưởng đã mãi mất đi hóa ra vẫn còn nguyên nơi đó. Chợt nhận ra một điều: “Cái gì mình nghĩ là nó mất thì nó sẽ mất, còn nếu mình nghĩ nó vẫn còn thì nó cũng sẽ vẫn còn nguyên ở đó”.
Như anh từng nói với mình: “Tuổi trẻ của chúng ta đã qua rồi, nhưng tất cả sẽ mãi còn trong tiềm thức mỗi người. Kỷ niệm sẽ luôn đẹp khi ta biết nâng niu, gìn giữ”. Nhiều năm đã trôi qua, mối tình học trò thơ mộng tưởng chừng sẽ không bao giờ có thể tan vào trong gió, nhưng cuối cùng cả hai đứa vẫn đi qua cuộc đời nhau để ngày hôm nay, khi nhìn lại một đoạn đường đã bỏ lại, mình mới thấm thía hơn lời anh nói hôm nào: “Có những điều anh im lặng không có nghĩa là anh không muốn nói. Có những điều anh không nói không có nghĩa là anh không hiểu”.
Vẫn nợ anh một lời nói, rằng em vẫn giữ mùa thu trong tim, nhưng không còn riêng cho chúng ta nữa. Những điều đẹp đẽ là những điều nên và phải sẻ chia, anh nhỉ?
Vài nét về tác giả:
Cuộc sống thật thú vị khiến cho ta nửa khóc nửa cười, song nó chỉ dung nạp những ai vững bước đi lên! - Hoàng Yến Anh.
Bài đã đăng: Sức mạnh từ những lá thư tay, Nơi nào qua lòng lại chẳng yêu thương, Lặng thầm với mùa thu, Những ngày đi học,Thư tình từ Budapest, Có những ngày đã chẳng biết về đâu, Nói rằng em yêu anh,Thơ cho mẹ,Quê anh,Những con đường chở nỗi nhớ về đâu,Anh nhớ nhất điều gì ở trong em, Em vẫn mơ về ngày xưa,Điều tôi ước, Tháng 5, nỗi nhớ và những cơn mưa đầu hạ,Mẹ và những điều chưa viết hết,Thương nhớ ngày xưa, Thơ cho mẹ,Ngôi nhà của mẹ là thế giới của con, Tình đầu, Bố là xe ôm của đời con.