Ngọc Mai
Ba thương yêu của con!
Thế là cũng gần 6 năm ba rời xa ba mẹ con con mãi mãi, nhanh thật đấy. Cũng vào khoảng thời gian này 6 năm về trước con vẫn đang thức đêm cùng ba xem bóng đá, vậy mà giờ đây… Có nhiều khi con cứ nghĩ tất cả chỉ là giấc mơ, và con luôn hy vọng giấc mơ đó không có thật để rồi khi con tỉnh dậy con có thể được nhìn thấy ba mỉm cười, để được ba gọi với cái tên thân mật "con gái cưng". Nhưng sự thật vẫn thường đau lòng phải không ba. Ba xa con thật rồi.
Giờ đây con mệt lắm ba à, thời gian qua con đã cố gắng tỏ ra là mình mạnh mẽ không sao cả. Những khi gặp khó khăn con luôn mỉm cười và cố gắng tự giải quyết một mình, bởi con biết rằng con không thể tỏ ra yếu đuối, con buộc phải mạnh mẽ phải không ba? Sài Gòn là nơi mà ba đã nuôi dưỡng ước mơ cho con từ nhỏ. Vậy mà giờ đây con mệt lắm ba ơi, con thấy sợ hãi với một Sài Gòn vội vã, bon chen và ồn ào qúa. Con đã khóc vì cảm thấy quá lạc lõng, bơ vơ giữa biển người rộng lớn như không có con ở trong đấy, dường như những ước mơ hoài bảo của con đang bị cụt lối, tắc đường. Mỗi khi đêm về nghĩ lại những chuyện đã qua con luôn thấy tức ngực vì cảm giác bị đè nén đến mức không thể thở nổi.
Con từng rất giận ba, lúc trước con luôn tự hỏi bản thân rằng tại sao ba lại bỏ con đi trong lúc con cần ba nhất. 16 năm sống cùng ba, con đã quen với việc được ba cưng chiều, được ba che chở. Vậy mà ba lại rời xa con trong lúc còn 2 ngày nữa là con thi vào lớp 10 và chị gái thi đại học. Ba mặc cho ba mẹ con con có đau khổ đến thế nào, mặc cho hai chị em con có gọi tên ba lần này đến lần khác, mẹ ngồi bên ba hôn lên gò má đã bao ngày vất vả của ba nhưng ba vẫn không tỉnh dậy. Nhưng không hiểu tại sao rõ ràng là giận ba như vậy nhưng mỗi khi nhớ tới ba, con lại cố kìm nén những giọt nước mắt chực tuôn trào nơi khóe mắt, con biết ba luôn yêu ba mẹ con, ba không hề muốn ra đi nhưng có lẽ số phận là thế, con xin lỗi vì đã giận ba, ba hãy tha lỗi cho đứa con ngỗ ngược này ba nhé.
Ba ơi ở trên thiên đường ba có khỏe không ba?
Ở nơi đó có bình yên và hạnh phúc đến nỗi ba đánh đổi nó với chúng con vậy ba?
Ở nơi đó ba liệu còn có nhớ mẹ và chị em con không ba?
Mẹ con con nhớ ba nhiều lắm, nhớ những bữa cơm thân mật của gia đình mình, nhớ những buổi chiều được nghe tiếng xe của ba rẽ vào cổng, nhớ đôi mắt hiền từ nhưng đầy cương nghị của ba. Ba luôn dạy hai chị em con phải sống ngay thẳng và đứng vững trên đôi chân của mình.
Nhớ nhớ ba lắm ba ơi!
Ở nơi nào đó ba hãy luôn dõi theo bước đường của ba mẹ con con ba nhé.
Ba biết không, một đứa cứng đầu như con lại luôn cho rằng mình có thể chịu đựng vượt qua tất cả và không cần đến sự giúp đỡ của ai, nhưng khi mệt mỏi nhất con mới nhận ra rằng con nên giãi bày những phiền muộn tới những người yêu thương quan tâm tới mình, và người con luôn nghĩ tới đầu tiên là mẹ. Khoảng thời gian này có lẽ là lúc con bước vào giai đoạn trưởng thành, vì thế con càng cảm thấy thiếu thốn tình cảm hơn nữa, con đã biết cách mở lòng, đã biết cách để chia sẻ cùng mẹ. Lúc con yếu lòng, mẹ đã cho con những lời khuyên những lời động viên giúp con giải tỏa tâm lý và không còn suy nghĩ tiêu cực nữa.
Mới đó thôi mà con đã trải qua 6 năm không có ba bên cạnh, 6 năm là một quãng thời gian không dài nhưng con biết con phải học cách làm quen với điều đó, học cách dựa dẫm vào mẹ, học cách không ghen tỵ với bạn bè. Giờ đây con đã là cô sinh viên năm 2 của một trường đại học. 2 năm không phải là thời gian dài nhưng nó đủ để thay đổi tương lai của mỗi người. Bước vào giảng đường đại học có biết bao khó khăn đang chờ đợi trước mắt, đầy rẫy những cám dỗ của cuộc sống nhưng cũng không thiếu những cơ hội đặt ra cho con ba ạ. Con đã và đang cố gắng để thực hiện được những ước mơ của mình và xây dựng nền tảng đầu tiên trên con đường mà con đã chọn.
Ba - nếu được sinh ra một lần nữa, con vẫn muốn được là con được là con gái của ba, được sống dưới một mái nhà, được trải qua vui buồn sướng khổ cùng với gia đình mình. Con sẽ cố gắng để ba mẹ và chị không phải bận lòng vì con. Sài Gòn chuyển mùa rồi ba ơi, không khí này làm con nhớ nhà nhiều lắm.
Yêu ba!