Các bạn nữ gặp nhiều khó khăn khi đi phượt. |
Nín thở vì sợ lao vực hay rơi sông
"Xe đi trước lao xuống vực, cả nhóm chưa hết hoảng hồn thì xẹt, xe đi ngay sau đoàn lao xuống vực", Lê Trà, cựu sinh viên ĐH KHXH & NV, vẫn chưa hết hoảng hồn khi kể lại quãng đường từ Lũng Cú về thị xã Hà Giang trong chuyến phượt của nhóm cô.
"Một bạn gái ngồi sau chứng kiến hai tai nạn xong thì run lên bần bật. Chúng tôi phải cho bạn đổi xe liên tục để bớt run. Những người còn lại cũng rất căng thẳng, người ngồi sau không dám nói câu nào nữa, chỉ sợ người cầm lái mất tập trung. Về tới thị xã, chúng tôi mới dám tin là mình vẫn đang còn sống", Trà nhớ lại.
Cũng hút chết một lần như vậy, Nguyễn Diễm, cựu sinh viên ĐH Ngoại thương, nói về chuyến phượt Tây Bắc đợt 30/4: "Nhóm tôi quyết định chọn cung đường mới, không đi đường quốc lộ mà đi đường vòng trong rừng. Đã thế chúng tôi còn phải chạy xuyên đêm để kịp ngày hôm sau đi làm. Hôm đó, có mưa rừng, đường tối om, trơn trượt, có đoạn chỉ rộng 1m trong khi ngay bên cạnh là vực sâu hun hút. Các bạn ngồi sau phải lội bộ níu xe cho khỏi trượt, hai chiếc điện thoại bị rơi mất lúc nào mà không ai biết".
Cô nói tiếp: "Đến đoạn qua sông, có duy nhất một chiếc cầu treo. Một mảnh ván lớn bị long ra mà khi đến gần tới đó, chúng tôi mới phát hiện ra. Hai bạn lại phải bê một tấm ván ở chỗ khác lắp vào đó để 3 xe máy đi qua, rồi lại bê vào chỗ cũ. Cả nhóm đùa với nhau, may mà phát hiện ra không ít nhất hai người phải ở lại chơi với hà bá rồi".
Ngủ giữa rừng và 5 ngày không tắm
"Chúng tôi luôn có tư thế đối phó với những tình huống bất ngờ", Mỹ Linh, sinh viên Cao đẳng du lịch Hà Nội, nói. Cô ví dụ luôn bằng chính chuyến ngủ giữa rừng Tam Đảo của mình: "Nhóm phượt của tôi bị lạc đường, tối rồi mà vẫn loay hoay giữa rừng. Đồ đạc mang theo thì không có gì, ngoài hai người có mang túi ngủ. Nhưng ngay cả nằm trong túi ngủ vẫn lạnh run, chỉ ngả lưng một chút rồi đổi đến phiên người khác. 18 người còn lại ngồi đốt lửa hát hết bài này đến bài khác giữa rừng để bớt lạnh và bớt sợ".
"Hay chuyến leo Fansipan vào năm 2008, chúng tôi lên núi đúng đợt rét đậm nhất, nước đóng băng hết cả. Thế là 5 ngày liền chúng tôi không được tắm rửa gì hết cả, đến nước đánh răng rửa mặt còn hiếm. Mà là con gái, 5 ngày liền không tắm, chắc bạn tưởng tượng được khó chịu như thế nào".
Lê Trà kể: "Nhóm chúng tôi thì khổ vì chuyện xe cộ. Bay từ Hà Nội vào TP HCM, chúng tôi thuê xe máy để bắt đầu chuyến phượt vùng Tây Nam Bộ, tất nhiên là toàn xe Tàu cả. Thế là trên đường, lúc thì phải dừng lại thay săm, lốp, lúc thì thay đèn, có khi thay cả ắc quy. Đường xa như thế nên lúc nào cũng lo ngay ngáy, đến thị trấn nào là chăm chăm kiếm hàng sửa xe. Lịch trình vì thế nên chậm đi rất nhiều và số tiền cho chuyến đi cũng tăng lên".
Sáng tác nhiều chiêu đối phó với phụ huynh
"Không đời nào các bậc phụ huynh chấp nhận cho con gái tham gia vào những chuyến du lịch nhiều nguy hiểm như vậy nên đa phần các bạn nữ muốn phượt thì phải nói dối. Có thể nói là đi thực tập, đi công tác, hay thậm chí đi du lịch (theo tour)", Ngân Trang, sinh năm 1984, cựu sinh viên ĐH Luật, nói.
Dân phượt Hà Nội vẫn truyền nhau câu chuyện "nói dối có hệ thống" của Trà. Năm 2006, nhóm phượt của Trà quyết định chinh phục Fansipan và tất nhiên phải nói dối phụ huynh. Hồi đó trên núi chưa có sóng điện thoại vì vậy, khi còn ở thành phố Sapa, Trà gọi điện về báo bố mẹ là điện thoại hỏng, chỉ nhắn tin được chứ không thể nghe hoặc gọi.
Đồng thời lúc đó, cô nàng báo mất sim điện thoại để một bạn ở Hà Nội đi làm sim mới. Trà đã dành một buổi tối soạn những tin nhắn hỏi thăm gia đình trong 3 ngày vắng mặt và gửi hết số tin nhắn đó cho bạn. Cô bạn ở Hà Nội theo định kỳ gửi tin nhắn cho bố mẹ Trà để các bác yên tâm con mình vẫn đang đi thực tế ở Nghệ An.
Nguyễn Diễm chọn một cách nói dối thông thường hơn là xin đến nhà bạn ở các tỉnh gần (như Hòa Bình, Ninh Bình) chơi. Tất nhiên, cô nàng này cũng cẩn thận thông báo cho người bạn "đang được đến thăm" rằng, không được gọi điện tới nhà mình trong suốt thời gian mình đi vắng.
"Tôi vẫn nói thật với ông anh về chuyện mình đi phượt ở đâu. Để nếu lỡ có chuyện gì, gia đình còn biết đường "nhặt xác" tôi về", Diễm tếu táo.
(Phượt cafe)