27 tuổi, cái tuổi mà bạn bè cùng trang lứa hầu hết đã lập gia đình, còn tôi vẫn lủi thủi một mình. Tôi muốn yêu, muốn nắm tay người mình yêu thương tiến vào lễ đường trong chiếc váy cô dâu, cùng người ấy xây dựng gia đình nhỏ hạnh phúc. Trong tổ ấm của mình, tôi sẽ chu toàn mọi việc, nấu cho chồng bữa cơm ngon, ủi cho chồng từng chiếc áo, rồi sau bữa cơm chiều vợ chồng sẽ đi dạo, nói chuyện vui vẻ.
Ước mơ chỉ có thế nhưng tôi không thực hiện được, hay nói đúng hơn là do tôi không thể biến giấc mơ ấy thành hiện thực. Sau vài lần thất bại trong tình yêu, tôi sợ yêu lần nữa. Tôi sợ lắm cảnh nhắn tin làm quen, hẹn hò, hạnh phúc rồi chia tay; sợ cảnh ăn cơm trong nước mắt, tim đau thắt lại khi rời xa người mình yêu thương, sợ cảnh ngồi thần thừ trước máy tính, không làm được việc gì, sợ phải chịu thêm nỗi đau một lần nữa. Nhiều lần tôi tự hỏi mình đã sai ở chỗ nào, mình không tốt hay sao mà lận đận trong chuyện tình duyên đến thế. Chân thành trong tình yêu, không tính toán vụ lợi, không dễ dãi, lẳng lơ mà vẫn không mang lại kết quả tốt đẹp cho tôi.
Nhiều lúc nhìn mọi người xung quanh ai cũng có đôi có cặp, ai cũng hẹn hò vui vẻ, tôi tủi thân ghê gớm, muốn tìm một bờ vai để dựa vào lúc cô đơn, muốn tìm một bàn tay để nắm lúc buồn lòng, nhưng hễ ai có ý định tìm hiểu là tôi lại tránh xa và thu mình. Liệu tôi đang có vấn đề gì, làm như thế nào để vượt qua tình cảnh này? Liệu tôi sẽ gặp được một nửa của đời mình hay sẽ cô độc đến cuối đời khi tuổi xuân đang trôi qua, ngày ngày tháng tháng cứ lặp lại và tôi vẫn đều đặn đi về, không có gì mới mẻ? Mong được các bạn chia sẻ. Chân thành cảm ơn.
Phượng
Gửi tâm sự bằng tiếng Việt có dấu tới email changnang@ngoisao.vnexpress.net để được độc giả chia sẻ, gỡ rối.