Em - một cô nàng nói nhiều, yêu đời vô đối đã "cưa cẩm" được anh - một anh chàng thư sinh, hiền khô như cục bột chỉ bằng vài ba lần dụ dỗ đi múa ở trường, dự thi học sinh thanh lịch và khởi đầu chuyện tình kéo dài gần 10 năm của hai đứa bằng cái nắm tay "không đụng hàng", chỉ bằng hai ngón út móc ngoéo vào nhau.
Bạn bè nối khố vẫn thường chòng ghẹo và chính anh cũng phán rằng: "Em là người tán tỉnh anh trước". Ừ thì mặc kệ, em chấp nhận điều đó vì nó đúng phương châm của em: "Cái gì mình thích thì mình chọn chứ không dại gì mình để người ta chọn mình". Mà kể ra em cũng có mắt tinh đời – theo như lời cô bạn thân của em, nó nói: "Anh hiền lành, dễ thương, lại cưng chiều em; lấy anh em không lo không có nhà để ở, không có xe để đi". Em thì lại có nhận xét theo chiều hướng khác: Anh thương em, lo cho em, anh đã ra trường, có công việc ổn định và em cũng vậy. Gần 10 năm trôi qua đã cho em và anh quá nhiều kỷ niệm, tình yêu của chúng ta không còn cái trạng thái rạo rực, khát khao như những ngày đầu nữa mà nó trở nên nhẹ nhàng, thoải mái, như một cái gì đó quá đỗi quen thuộc, một thói quen khó bỏ. Vì thế, chờ mãi không thấy anh ngỏ lời khi ngày kỷ niệm 10 năm yêu nhau sắp tới, em lẳng lặng tự mình lên một kế hoạch.
Đột ngột mời anh đi ăn ở một quán ăn ở ngoại thành với lý do mới được tăng lương, em sẽ diện một bộ đồ thật đẹp và cũng yêu cầu anh ăn mặc lịch sự một chút. Em sẽ không quên đặt bàn trước, em thích ngồi bàn gần cửa sổ, chọn một nhà hàng ven sông xem ra rất lãng mạn. Em nhờ nhà hàng chuẩn bị một bó hoa và cũng tự mình đi chọn một chiếc nhẫn vừa với tay anh. Giờ chỉ còn bấm số điện thoại của anh và xin cái hẹn trước.
Ảnh minh họa: Inmagine. |
Em đang suy ngẫm - cái cảnh em và anh cùng bước vào nhà hàng, cùng dùng bữa, cuối buổi tối ngọt ngào em đề nghị anh ăn món kem. Khi đang ăn em sẽ giả vờ mắc nghẹn cái gì đó và mè nheo với anh. Chỉ cần phút giây anh tới gần và hỏi em có sao không, em sẽ nói anh xòe tay ra và đưa cho anh chiếc nhẫn. Cảm giác khuôn mặt của anh sẽ biến dạng như thế nào lúc đó nhỉ? Em phì cười. Anh sẽ hỏi
- Cái gì đây hả em?
- Nhẫn cầu hôn.
- Cho ai?
- Cho hai chúng ta.
Người phục vụ bàn sẽ mang bó hoa em đặt sẵn đưa cho anh, trong lúc anh còn ngơ ngác em sẽ nói:
- Này, em tặng nhẫn cho anh, anh trao hoa cho em đi chứ, người ta cười kìa.
Theo kịch bản sắp sẵn, anh sẽ định thần và ôm bó hoa đến tặng em. Cảm giác bất ngờ cũng chưa hết, anh nháy mắt hỏi:
- Ai đời con gái lại làm thế bao giờ?
Em thì đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
- Có luật nào ghi rằng cầu hôn chỉ để con trai nói ra không? Trong khi hai người cùng yêu và cùng lập gia đình và cùng sinh con? Em muốn con em giống anh nên phải cầu hôn anh thôi. Anh đồng ý chứ? Lấy em nhé!
Chắc chắn rằng anh sẽ "Ừ!" thật nhẹ và hôn lên cái mặt đáng yêu của em. Thế là em đã thành công với chiến lược của mình. Một chi tiết em thêm vào kế hoạch, nếu anh hỏi sao chỉ anh có nhẫn thì em sẽ nhanh nhảu chỉ cho anh đến tiệm trang sức nơi mà em đã đặt nhẫn cho anh, chỗ đó vẫn còn một chiếc chưa lấy, và anh sẽ làm điều đó cộng thêm động tác đeo nó vào tay cho em.
Kế hoạch tương đối ổn, tình hình bây giờ là xem xét thời gian thực thi sao cho hợp lý. Mà không, "lấy chồng phải lấy liền tay chứ", em lấy vội điện thoại, nhắn tin cho anh: "Anh ơi! Chủ nhật này mình đi ăn nhé! Em mới được tăng lương. Không cần chờ tin anh trả lời, em thay quần áo, đi thẳng ra cửa hàng trang sức của một người bạn, giờ đi chọn nhẫn là đúng nhất.
* Bạn có thể gửi bài tham dự cuộc thi 'Lời cầu hôn lãng mạn' về địa chỉ cuoihoi@ngoisao.vnexpress.net để nhận được quà tặng trị giá 2 triệu đồng. Thể lệ chi tiết xem tại đây.
Bùi Thị Hoa Thắm
(Quận Phú Nhuận, TP HCM)