Em là gái thành phố, trong gia đình giàu có, mẹ làm bác sĩ, bố làm ở huyện ủy. Thế nhưng em không giống như những người con gái nhà giàu khác, đỏng đảnh và chơi bời. Chính vì cái tính hòa đồng và nhiệt tình của em khiến bao chàng trai muốn yêu em.
Đang học năm đầu cách nhà 30 km nên thỉnh thoảng em mới về nhà. Trong lần đang trên đường về nhà, xe của em đột nhiên bị hỏng và thật may anh có cơ hội làm "anh hùng", ra tay sửa xe giúp em. Anh đã quen em từ cái lần đó, chẳng phải mất công nghĩ cách làm quen với em. Cứ cuối tháng, anh lại đến trường đón em về. Chỉ một thời gian ngắn, anh đã chinh phục được em.
Em luôn cảm thấy hạnh phúc vì đã tìm được người mình yêu và người yêu mình nhưng em đâu biết rằng, anh yêu em chỉ vì thách thức của bạn bè. Trong một lần yếu đuối, em đã để anh lấy mất "cái ngàn vàng" mà em đã gìn giữ bao lâu nay. Sau lần đó, em đã rất lo lắng. Mấy ngày sau, anh thông báo phải đi công tác xa, 6 tháng mới về.
Em đã khóc rất nhiều. Còn anh kể từ ngày đi công tác chẳng thấy tin tức gì về anh, dù một cú điện thoại hay tin nhắn cho em. Thế nhưng em vẫn luôn nuôi hy vọng và chờ đợi anh ngày trở về. Em lao đầu vào học cho nhanh hết thời gian để anh trở về bên em. Thời gian cứ vậy trôi qua, suốt 4 tháng không có tin tức về anh và cũng ngần ấy tháng, em không thấy mình có kinh nguyệt.
Ảnh minh họa: Inmagine. |
Em mua thuốc điều hòa kinh nguyệt về uống. Sau một tháng vẫn không thấy có, em bắt đầu lo lắng mình có thai, cái điều mà em chưa bao giờ nghĩ đến khi ở vào cái tuổi này. Sau lần về thăm nhà, em đã thú nhận với mẹ và kết quả, em đã có thai.
Gia đình em vốn nề nếp, bố mẹ chưa bao giờ nghĩ sẽ có chuyện như thế này xảy ra. Suy nghĩ thật kỹ rồi bố mẹ cũng quyết định đưa em sang nhà anh thưa chuyện. Gia đình anh cũng không thể quyết định được, chỉ chờ anh về rồi tính. Rồi anh cũng trở về, khi biết tin đó, anh cũng không tin đó là con mình. Anh đưa em đi xét nghiệm ADN và cuối cùng cũng phải thừa nhận vì kết quả 99,9% giống nhau.
Sau hai tháng, nhà trai chọn ngày lành, tháng tốt rồi gia đình anh cũng quyết định tổ chức đám cưới. Hôm ấy, phải tiếp đón khách, ăn uống rất nhiều, em cảm thấy mệt mỏi nên mẹ đưa em về phòng. Em ôm mẹ khóc:
- Chỉ còn đêm nay con được ngủ trong căn phòng này. Nó đã gắn bó với con từ nhỏ, vậy mà chỉ sáng mai thôi là con đã bước về nhà chồng. Con sợ lắm, mẹ ơi!
Em lo lắng khi phải làm dâu, làm mẹ khi mới 19 tuổi. Thật không ngờ, trong đêm đó em lại đau đẻ và mẹ em chính là người đỡ đẻ cho em. Sau khi "mẹ tròn, con vuông", sáng đến nhà trai đến đón đứa bé về trước và nghi lễ đón dâu vẫn tổ chức bình thường. Em vẫn được mặc váy cưới như bao cô dâu khác, em không còn lo nghĩ khi phải "bụng mang, dạ chửa" trong váy cưới nữa. Em cười nhẹ nhàng, trên gương mặt đầy rạng rỡ.
Kết thúc nghi lễ xong, anh em, bạn bè tò mò vào thăm đứa bé. Nhìn bé rất dễ thương, ai cũng khen, nhiều người độc miệng đùa: "Nhìn đứa bé không giống bố nhỉ?". Họ đâu biết rằng chỉ những lời nói vô ý đó làm em khổ tâm biết nhường nào.
Lẽ ra cũng như bao vợ chồng mới cưới khác, chúng em phải có được mặn nồng trong đêm tân hôn, vậy mà không. Vì mới sinh con và con quấy khóc, chồng em nằm cạnh không ngủ được, cộng với mấy ngày chuẩn bị cưới mệt mỏi nên anh mang gối sang phòng khác ngủ, chỉ còn mình em vụng về dỗ dành cho con hết khóc. Cả đêm ấy, em ngồi dựa lưng vào tường để bế cho con ngủ vì cứ mỗi lần đặt nhẹ xuống là bé lại khóc. Em sợ con khóc nhiều làm ảnh hưởng đến cả gia đình nên đành chịu khổ, mặc dù đau lưng nhưng vẫn thức trắng đêm bế cho con ngủ ngon giấc.
Gần sáng em mới có thể đặt lưng ngủ cùng con. Sáng ra, chẳng ai biết là cả đêm em thức trắng nên cả nhà khó chịu khi thấy em vẫn còn ngủ. Sau mấy ngày làm dâu, làm mẹ, làm vợ thật khổ cho em khi vẫn còn đang trong độ tuổi ăn học nhưng em vẫn cố gắng sống tốt vì gia đình, vì hạnh phúc của mình.
Khi con trai vừa đầy tháng, chồng em lại phải nhận đi công trình xa. Em rất buồn vì phải xa chồng khi vẫn còn bỡ ngỡ bên nhà chồng. Niềm vui của em là những ngày bên con, cùng con chờ anh về. Nghe tin anh sắp về, gương mặt em rạng rỡ, mẹ chồng chọn ngày để động phòng cho em và anh.
Hôm anh về là ngày đẹp, em và cô em chồng chuẩn bị trang hoàng phòng tân hôn, vậy mà niềm vui chưa đến nụ cười đã tắt khi em vô tình đọc được tin nhắn trong điện thoại của anh. Tin nhắn vừa được gửi đến khi anh đang tắm. Em như chết đứng trong tim khi đọc những dòng chữ ân ái và mặn nồng của cô gái kia gửi cho anh.
Em vẫn giữ im lặng vì không tin điều đó là sự thật, cho đến khi em mở laptop của anh kiểm tra thì có rất nhiều hình ảnh anh và người ấy. Em vỡ òa ra khóc nức nở như một đứa trẻ và anh cũng kịp nhận ra điều đó. Anh ôm em vào lòng, xoa dịu vết thương lòng cho em nhưng anh đâu có hiểu rằng, nỗi đau của người vợ khi biết chồng ngoại tình ngay trong đêm tân hôn lần hai này lớn như thế nào.
Em phải viết đơn ly hôn và anh đồng ý. Anh nói:
- Anh không thể bỏ rơi cô ấy vì cô ấy đang mang giọt máu của anh.
Em nức nở khóc:
- Anh không nỡ bỏ rơi cô ấy, còn mẹ con em thì sao? Anh nhẫn tâm bỏ rơi con trai anh khi mới tròn 6 tháng tuổi ư?
Đêm ấy cứ tưởng em được hạnh phúc, vậy mà lại vỡ òa trong tan vỡ.
* Bạn có thể gửi bài tham dự cuộc thi 'Viết về đêm tân hôn' về địa chỉ cuoihoi@ngoisao.vnexpress.net để nhận được quà tặng trị giá 10 triệu đồng. Thể lệ chi tiết xem tại đây.
Trần Thị Ngân
(Thị xã Tam Điệp, Ninh Bình)