Lan Tử Viên
(Nỗi nhớ mùa đông xưa)
Cô không biết tự lúc nào mình đã có thói quen lang thang trên những con đường Hà Nội. Mỗi góc phố, mỗi hàng cây đều gợi về miền ký ức thân yêu, trìu mến. Cô nhớ mùa xuân hoa sưa nở trắng dịu dàng trước quán cafe ở phố Lò Sũ. Đi xe buýt qua đó, chỉ kịp lướt nhìn hoa chấp chới trên cao như những cánh bướm nhỏ. Sự gặp gỡ vội vàng, để rồi loài hoa đi qua mà chẳng kịp nhắn nhủ điều gì.
Cô nhớ mùa hạ dưới vòm cây xanh mát đường Hoàng Diệu. Những đêm cùng bạn bè về trên lối ấy, cảm giác rợn ngợp như lạc vào một không gian khác, thế giới của gió và của âm thanh yên tĩnh đến rộng rãi vô cùng. Mùa thu trong cô là mùi nhựa cây ven bờ Hồ. Hương thơm ngai ngái của vỏ gỗ nâu già cỗi, tiếng lá vỡ giòn tí tách dưới gót chân. Ở phía xa kia tháp Rùa vẫn xám lạnh âm thầm và cô độc. Mùa đông, cô yêu một balcon tầng hai ấm cúng ở quán cafe nhỏ trên Điện Biên Phủ. Nơi ấy có cửa sổ rộng với những chậu xương rồng gai góc tí xíu, vọng sang bên đường vài gốc cây ủ rũ lá mục. Cả bốn mùa Hà Nội trong cô đều đáng yêu và đều làm cô mênh mang nhớ.
Ảnh: Tranhtheuxq. |
Chiều nay, vô tình dừng xe trước quán cafe bên hồ Halais. Không hiểu sao thấy quán bỗng dưng cũ kỹ và trầm đến kỳ lạ. Ô cửa kính tầng ba kia, một chiều tháng tám, cô đã ngồi sát cạnh, đã nghe nỗi nhớ âm ỉ vỗ về như gió. Thôi nào yên lòng đi nhé! Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Cô không lên đó, sợ chạm vào nỗi nhớ ngày cũ, tất cả sẽ bung ra và rồi khắc khoải lắm! Qua phố Triệu Việt Vương, qua Trần Nhân Tông, Tây Sơn, Thái Hà... chỗ nào cũng bắt gặp quán cũ. Kỷ niệm này, sao cứ tìm về để bắt lòng xôn xao thế?
Chẳng hiểu từ bao giờ, cô có thói quen lang thang một mình trên những lối phố đẹp của Hà Nội. Có lẽ từ khi một người thân thiết rời Hà Nội đi xa. Mùa này, thỉnh thoảng gió vẫn đổ lá xuống lòng đường buổi chiều để khiến người nhạy cảm đi trên phố khẽ giật mình ngơ ngác, như thể vừa đụng nhẹ vào một sợi tơ mềm và mịn lắm từ đâu buông xuống lưng chừng.
Người thân thiết biết không? Cô chỉ ước có thể gửi về nơi ấy chút rét Hà thành để chiều đông này, có hai người cùng đi tìm kỷ niệm ở hai đầu nỗi nhớ.
Vài nét về blogger:
Bài đã đăng: Những dòng xanh chảy mãi tới chân trời; Hãy để nỗi buồn nở bung trong gió khuya; Nỗi nhớ trong đêm mùa xuân; Những ngày Hà Giang xa ngái; Longchamp, một ngày cười rực rỡ với mặt trời, Marseille, một ngày trở lạnh, Arles, những mắt xanh thời gian, Từ Hà Nội tới Paris, Hãy đặt nỗi buồn bên ô cửa mùa đông,Hãy đánh thức anh dậy khi mùa thu ra đi, Tình yêu như bông hoa dại, Bây giờ mùa đông, Câu chuyện cỏ ba lá, Tháng mười trong vườn táo, Mở cánh cửa mùa thu.