Blog đạo diễn Huỳnh Phúc Điền. Ảnh chụp màn hình. |
Ra đi... (Entry viết ngày 2/4/2009)
Hôm qua tôi định viết ít dòng về Duyên Dáng Việt Nam (DDVN). Tuy nhiên nó lại rơi vào ngày cá tháng tư nên sợ rằng điều tôi nói ra mọi người không tin và cho đó là chuyện vui ngày nói dối. Và rồi sáng nay báo Thanh Niên chính thức công bố trên mặt mặt báo về việc dời ngày biểu diễn Duyên Dáng, lúc đó mọi người mới ồ ra.
Duyên Dáng với "Trở về" lần này như một chuyến đi xa. nó bị delay tới lui rồi cuối cùng bị dời sang đến tận năm sau, có nghĩa là ngày 1/1/2010 như mọi năm thường chọn thời điểm này để tổ chức chương trình này. Như một sự chuẩn bị từ rất lâu cho sự trở về, đùng một cái vé bay thay đổi, kế hoạch xáo trộn.... chuyến trở về được dời tới lui rồi dời hẳn sang năm sau.
Là người trong cuộc tôi hiểu hơn ai hết những vấn đề của hiện tại. Có quá nhiều vấn đề cần đóng gói nào là hành trang, nào là hành lý, nào là chi phí đi lại vận chuyển.... cho một chuyến "trở về" chứ không đơn giãn chỉ là một cái chớp mắt cho sáng ra thức dậy vác balo lên đường đi đâu đó gần đây. Vậy là chuyến "Trở về" đành lỗi hẹn cùng Duyên Dáng giữa mùa hè này. Đành hẹn lại đầu năm sau vậy. Tạm chia tay, có một chút xao xuyến, có một chút buồn buồn, có một chút nhẹ nhõm nhưng hơn hết vẫn là sự tiếc nuối. Có bao giờ bạn mất ngủ nhiều đêm cho một chuyến đi xa? Sự nôn nóng đôi khi làm bạn bồn chồn đến nghẹt thở? Có bao giờ bạn cảm thấy thời gian quá dài và mong đợi đến ngày khởi hành từng phút từng giây? Và rồi những cảm xúc ấy sẽ vở òa trong một buổi trưa đầy căng thẳng, của nững quyết định trở về hay ở lại.
Khác với những lần Duyên Dáng trước đây, với tôi DDVN 21 có một ý nghĩa kỳ lạ từ những cảm xúc của sự "Trở về". Và có lẽ không chỉ riêng tôi trở về cùng Duyên Dáng mà còn có ai kia xung quanh tôi cùng đang trở về... tìm lại mái nhà xưa, tìm lại dòng sông tuổi thơ... cùng tìm lại con đường tắm nắng vàng tươi... và tất cả là hành trang cho hành trình âm nhạc của ký ức. Thực ra chỉ còn một tháng nữa, tuy biên tập, mọi tính toán chuyên môn đã hình thành đâu đó nhưng nỗi lo âu và áp lực lại nặng nề vô cùng cho nên đôi khi tự nghĩ lại thấy chuyến trở về với hành lý quá nặng nề trên vai có nên chăng? Chắc bị quá cước rồi. Nhưng nếu chỉ vì hành lý? Việc ấy ta có thể gánh vác và giải quyết được. Nhưng còn một gánh nặng khác không màu, không mùi làm ta quẩn cả trí và cũng chẳng biết lựa chọn con đường nào để trở về cho ngắn nhất, đẹp nhất.
Tạm chia tay với tháng 5 cùng sự trở về. Tôi lại lao vào những nhịp đập bình thường của cuộc sống, cũng show biz, cũng event, cũng kiếm tiền... Và đâu đó ta sẽ dành sự "Trở về" cho một dịp nào đó gần hơn.
Tuần sau sang Singapore, sau đó đi Vinpearl tiền trạm, rồi trở về với Phan Thiết... làm show hóng gió biển hy vọng thấy những con thuyền đầy ấp cá mỗi chiều "trở về" có bọn trẻ nhỏ chạy ùa ra biển gọi í ới mừng người thân. Nắng sẽ xuống, hoàng hôn màu trứng gà thật tuyệt. Có lẽ chỉ chừng ấy thôi những người ngư biển "Trở về" cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi... và biết đâu trong đó có tôi.
Trở về (Em try viết ngày 20/3/2009)
Không hiểu sao tôi lại muốn viết tiếp "Năm tháng tuổi thơ tôi" đến như vậy. Tôi muốn trở về cùng cái tôi trong tôi về một thời tôi đã sống. Nó không ầm ỉ, chẳng có nhiều ý nghĩa gì ghê gớm, đơn giản nó là của tôi cái quá khứ đẹp trong tôi mà đôi khi tôi muốn ngoái đầu nhìn lại, muốn quay trở về. Có những lúc ta sẽ đâm lười biếng. Rồi có lúc lại cảm thấy muốn viết, muốn trải lòng ra đến kinh khủng.
Đạo diễn Huỳnh Phúc Điền. |
Trở về có thể là những trang viết trải lòng về một quá khứ mà nó đôi khi ám ảnh tôi suốt cuộc đời. Cái ám ảnh ấy thật kỳ lạ, nó không làm ta đau, nó không làm ta sợ hãi. Nó có một ma lực kỳ lạ khiến ta cứ phải trăn trở, nhớ nhung về nó mãi. Nghe có vẻ hơi trừu tượng và hoài niệm quá, nhưng tôi yêu cái hoài niệm của riêng tôi. Vì nó thuộc về tôi. Bỗng dưng có cái gì đó khiến tôi nhớ về Cố khi thanh minh đến gần. Tôi nhớ về người Mẹ kế. Tôi nhớ đến những dòng chảy đầy bùn như sữa, đục cả dòng sông. Tôi nhớ những căn nhà lá lụp xụp và nhớ những trận đánh nhau ứa máu trên những vũng lầy.
Thanh minh đến gần, tôi sẽ trở về thăm lại những nấm mồ của người đã khuất để nỗi nhớ trong tôi vơi đi phần nào. Và có lẽ tôi tạm mượn những trích đoạn thơ "Tự Hát" của Xuân Quỳnh để tiếp tục cho sự trở về này…
(…)
Em trở về đúng nghĩa với trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin
(…)
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu.
(…)
Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.
Huỳnh Phúc Điền